TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 201

phun vọt ra trên khoảng không gian trắng gay go đáng sợ đang trừng mắt
đó, trong lúc cô phác họa nó với những màu xanh lá và xanh trời.

Charles Tansley thường nói, cô nhớ, rằng phụ nữ không thể vẽ, không thể
viết. Anh ta đã mò đến từ phía sau cô, đứng sát cạnh bên cô, một điều mà cô
rất ghét, khi cô vẽ bà ấy từ chính chỗ này. “Thuốc rê,” anh ta nói “năm xu
một ao-xơ,” phô trương sự nghèo túng của anh ta, những nguyên tắc của
anh ta. (Nhưng cuộc chiến tranh đã rút mất cái ngòi nữ tính của cô. Những
kẻ vô phúc tội nghiệp, người ta nghĩ, những kẻ vô phúc khốn khổ của cả hai
giới tính.) Anh ta luôn kẹp một cuốn sách dưới nách - một cuốn sách màu
tím. Anh ta “làm việc”. Anh ta ngồi, cô nhớ, làm việc trong ánh nắng chói
chang. Trong bữa ăn tối anh ta thường ngồi ngay giữa tầm mắt. Nhưng nói
cho cùng, cô ngẫm nghĩ, có một cảnh tượng đẹp đẽ trên bãi biển. Người ta
phải nhớ tới nó. Đó là một buổi sáng gió nhiều. Tất cả bọn họ đều đi xuống
bãi biển. Bà Ramsay ngồi viết thư cạnh một tảng đá. Bà ấy viết, viết mãi.
‘Ồ,” bà ấy nói, ngẩng lên nhìn một cái gì đó đang nổi bềnh bồng trên biển,
“Có phải đó là một cái giỏ bắt tôm hùm không? Có phải đó là một con
thuyền bị lật úp không?” Bà ấy bị cận thị nặng đến mức không thể nhìn
thấy, thế rồi Charles Tansley bỗng trở nên dễ thương như anh ta có thể tỏ ra.
Anh ta bắt đầu chơi trò lia đá trên mặt nước. Họ chọn những viên đá dẹt
nhỏ màu đen và lia chúng trên những lớp sóng. Thỉnh thoảng bà Ramsay
ngẩng lên nhìn qua đôi kính và cười to trêu họ. Họ đã nói gì cô không còn
nhớ, chỉ nhớ cô và Charles đã chơi trò lia đá và đột nhiên rất hòa hợp với
nhau, còn bà Ramsay thì quan sát họ. Cô ý thức rất rõ chuyện đó. Bà
Ramsay, cô nghĩ, bước lùi lại và nheo mắt. (Hẳn bức vẽ đã thay đổi cấu trúc
khá nhiều so với khi bà ấy ngồi trên bậc thềm với James. Hẳn phải có một
cái bóng.) Khi cô nghĩ tới việc mình và Charles Tansley chơi trò lia đá và
toàn bộ cảnh vật trên bãi biển, theo cách nào đó dường như nó phụ thuộc
vào cảnh bà Ramsay ngồi dưới tảng đá, với một tập giấy trên đầu gối, đang
viết những lá thư. (Bà ấy viết vô số thư và đôi khi gió cuốn chúng đi và cô
cùng Charles chỉ vớt được một tờ từ dưới biển.) Nhưng linh hồn con người
có một quyền năng to lớn biết bao! cô nghĩ. Hình ảnh người phụ nữ đó ngồi
viết thư dưới tảng đá khiến mọi chuyện trở nên đơn giản; khiến cho những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.