TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 200

Thượng đế, tất cả đều đáng để người ta quỵ gối phủ phục; nhưng cái hình
thức này chỉ như hình dáng của một ngọn đèn trắng lờ mờ đổ bóng lên một
cái bàn đan bằng cành liễu gai, khích động người ta chiến đấu không ngừng,
thách thức người ta đến với một trận chiến mà trong đó người ta buộc phải
là người chiến bại. Trước khi đem dòng đời đổi lấy sự tập trung vào công
việc vẽ tranh, luôn luôn có những khoảnh khắc cô cảm thấy mình trần trụi
(cô cũng không biết là nó nằm trong bản chất hay trong giới tính của cô) khi
mà cô cũng hệt như một linh hồn chưa ra đời, một linh hồn bị tước đi thân
thể, ngại ngần trên một chóp đỉnh lộng gió nào đó và phơi trần ra mà không
có một sự bảo vệ nào trước mọi nỗi ngờ vực. Vậy vì sao cô lại thực hiện
nó? Cô nhìn vào bức vẽ, nhẹ nhàng phác những đường nét di động. Nó sẽ
được treo trong phòng ngủ của các cô hầu gái. Nó sẽ bị cuộn lại và nhét
xuống dưới một cái ghế tràng kỷ. Vậy thì thực hiện nó có ích gì không, và
cô nghe thấy một giọng nói nào đó đang bảo rằng cô không thể vẽ tranh,
rằng cô không thể sáng tạo, như thể cô đã bị cuốn theo một trong những
dòng chảy thói quen mà trong đó sau một thời gian nhất định kinh nghiệm
sẽ hình thành trong tâm trí, khiến cho người ta lặp lại những ngôn từ mà
không còn chút ý thức nào về người đã phát ngôn chúng đầu tiên.

Không thể vẽ tranh, không thể viết, cô lẩm bẩm một cách đều đều, băn
khoăn cân nhắc xem kế hoạch phản công của cô sẽ là gì. Vì khối hình đang
lù lù trước mặt cô; nó nhô ra; cô cảm thấy nó đang áp lên nhãn cầu mình.
Thế rồi, như thể một thứ chất lỏng nào đó cần thiết cho sự bôi trơn các bộ
phận cơ thể của cô đã tự động phun ra, cô bắt đầu nhúng cọ một cách ngẫu
nhiên vào những sắc xanh trời và nâu, di dộng chiếc cọ từ nơi này sang nơi
khác, nhưng giờ đây nó nặng hơn và lướt đi chậm hơn, như thể nó đã được
hạ xuống trong một nhịp điệu nào đó đang dẫn dắt cô (cô tiếp tục nhìn hàng
giậu, và bức vẽ) và đủ mạnh để cuốn cô theo dòng chảy của nó. Hẳn nhiên
cô đã đánh mất ý thức về những sự vật bên ngoài, về tên của cô, tính cách
của cô, ngoại hình của cô, và việc ông Carmichael có ở đó hay không, tâm
trí cô tiếp tục ném lên từ những chiều sâu của nó những cảnh quan, những
cái tên, những câu nói, những hồi ức và những ý tưởng, như một vòi nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.