TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 203

nghĩ mơ hồ về bà Ramsay của cô dường như đang cộng hưởng với ngôi nhà
lặng lẽ này; làn khói này; bầu không khí ban mai trong lành này. Cô hy
vọng sẽ không có ai mở cửa sổ hoặc đi ra khỏi nhà. Nhòa nhạt mơ hồ và
không có thật, nó thuần khiết và gây phấn khích một cách không ngờ. Cô hy
vọng sẽ không có ai mở cửa sổ hoặc đi ra khỏi nhà, nhờ thế cô sẽ được để
yên để tiếp tục suy nghĩ, tiếp tục vẽ tranh. Cô quay sang bức vẽ. Bị thôi
thúc bởi một cảm giác lạ lùng nào đó, bởi nỗi khó chịu về sự cảm thông mà
cô không thể trút đi, cô thả bước tới cuối bãi cỏ để xem thử cô có thể nhìn
thấy cái nhóm nhỏ đó lên thuyền ra khơi ở bãi biển dưới kia hay không.
Dưới đó, giữa những con thuyền nhỏ bềnh bồng, một số với những cánh
buồm cuộn lại, một số chầm chậm lướt đi, vì tiết trời yên tĩnh, có một con
thuyền hơi tách biệt với số kia. Thậm chí bây giờ cánh buồm mới được kéo
lên. Cô nhất quyết rằng ở đó, trong con thuyền nhỏ hoàn toàn im lặng và rất
xa đó, ông Ramsay đang ngồi với Cam và James. Lúc này họ đã căng
buồm; lúc này, sau khi cờ hiệu phấp phới và im lặng, cô quan sát con
thuyền đang khoan thai tìm lối ngang qua những con thuyền khác để ra
khơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.