TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 206

dân đang chống chọi ở đó ra sao. Ông muốn rằng những người đàn ông phải
lao khổ và đổ mồ hôi trên bãi biển lộng gió ban đêm; căng bắp thịt và khối
óc ra để chống lại những lượn sóng và cơn gió; ông thích những người đàn
ông lao động như thế, còn những người phụ nữ thì trông nom nhà cửa, và
ngồi trong nhà bên cạnh những đứa bé đang say ngủ, trong khi những người
đàn ông chết đắm ngoài kia trong một cơn bão. James có thể nói như thế,
Cam có thể nói như thế (chúng nhìn ông, chúng nhìn nhau), từ cái hất đầu,
cái vẻ cảnh giác của ông, từ tiếng rung trong giọng nói của ông và cách ông
pha trộn một chút giọng Tô cách Lan vào giọng của mình, như tự xem mình
là một nông dân khi ông hỏi Macalister về mười một con tàu đã phải dạt
vào vịnh trong một cơn bão. Ba chiếc đã bị chìm.

Ông kiêu hãnh nhìn về phía những nơi Macalister chỉ; và Cam nghĩ, cảm
thấy tự hào về ông mà hoàn toàn không biết vì sao, giá mà ông có ở đó hẳn
ông sẽ hạ thủy chiếc thuyền cứu hộ, hẳn ông sẽ đi tới chỗ tàu bị đắm, Cam
nghĩ. Nhưng nó sực nhớ ra. Còn có thỏa ước; để chống lại sự chuyên chế
cho tới chết. Nỗi đau khổ của chúng đè nặng lên chúng. Chúng đã bị ép
buộc; chúng đã bị áp chế. Ông đã hạ gục chúng một lần nữa với vẻ u sầu và
thẩm quyền của mình, buộc chúng phải thực hiện theo lệnh của ông, lên
đường ra ngọn hải đăng, trong buổi sáng đẹp trời này, mang theo những cái
gói này, bởi vì ông muốn thế; phải tham dự vào những nghi lễ tưởng niệm
những người đã chết mà ông tiến hành chỉ vì niềm vui thú của riêng mình,
điều mà chúng ghét, do đó chúng đã dùng dằng nán lại sau ông, mọi niềm
vui thú của ngày hôm nay đã bị phá hỏng.

Phải, gió lại nổi lên. Con thuyền nghiêng mình, mặt nước bị chẻ mạnh và
rơi xuống thành những thác màu xanh, những bong bóng nước, những màn
bụi nước. Cam nhìn xuống lớp bọt sóng, nhìn xuống biển với mọi kho báu
của nó, tốc độ của nó khiến Cam như bị thôi miên, và mối ràng buộc giữa
Cam và James hơi chùng xuống đôi chút. Nó đã lỏng ra đôi chút. Cam bắt
đầu suy nghĩ, Nó đi thật nhanh. Chúng ta đang đi đâu đây? Và sự chuyển
động đã thôi miên Cam, trong khi James, mắt dán chặt vào cánh buồm và
chân trời, lái thuyền một cách dứt khoát. Nhưng trong lúc lái thuyền nó bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.