TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 208

của ông một phản ảnh nào đó của niềm hoan lạc tuyệt vời từ sự cảm thông
của những người phụ nữ, ông thở dài, khe khẽ thốt lên với giọng não nùng:

Nhưng tôi còn bị nhấn chìm hơn anh ấy

trong những vực thẳm sâu dưới một biển thậm hung tàn,

khiến cho tất cả bọn họ nghe thấy những lời than van đó. Cam hơi giật mình
ở chỗ ngồi của nó. Câu thơ làm Cam bị sốc - nó làm Cam nổi giận. Cử động
đó đánh thức cha nó; và ông rùng mình, bừng tỉnh, kêu lên: “Nhìn kia! Nhìn
kia” một cách khẩn thiết đến nỗi cả James cũng quay đầu lại nhìn về phía
hòn đảo. Tất cả bọn họ đều nhìn. Họ nhìn về phía hòn đảo.

Nhưng Cam không thể nhìn thấy gì cả. Nó nghĩ tất cả những con đường và
bãi cỏ, dày và gắn chặt vào cuộc sống mà họ từng trải qua ở đó, đã mất đi:
đã bị xóa nhòa; đã là dĩ vãng; không có thật, và bây giờ điều này mới là có
thật; con thuyền và cánh buồm đầy những mảnh vá; Macalister với đôi
khuyên tai của ông ta; tiếng ồn của những lượn sóng - tất cả những thứ này
mới có thật. Nghĩ tới đây, nó lẩm bẩm với chính mình, “Chúng ta bỏ mạng,
đơn độc từng người,” vì những lời của cha nó cứ bùng nổ, bùng nổ mãi
trong tâm trí nó. Khi thấy ánh nhìn khá mơ hồ của nó, cha nó bắt đầu trêu
nó. Nó không biết những phương hướng trên chiếc la bàn hay sao? ông hỏi.
Nó không biết phân biệt hướng bắc với hướng nam hay sao? Nó có thật sự
nghĩ rằng họ sống ngay ở đó hay không? Rồi ông lại giơ tay chỉ cho nó chỗ
có ngôi nhà của họ, bên cạnh những cây kia. Ông muốn nó cố trở nên chính
xác hơn, ông nói: “Nói cho cha biết - hướng đông ở đâu, hướng tây ở đâu?”
ông nói, một cách vừa chế giễu vừa phiền trách nó, vì ông không thể hiểu
nổi trạng thái tinh thần của bất kỳ một ai, không hoàn toàn đần độn, lại
không biết những hướng của la bàn. Thế nhưng nó không biết. Và nhìn ánh
mắt đăm đăm đầy vẻ mơ hồ của nó, giờ đây có vẻ hơi hoảng sợ, đang dán
vào một nơi chẳng có ngôi nhà nào, ông Ramsay quên đi giấc mơ của mình;
việc ông đã đi qua đi lại giữa những bồn hoa trên sân hiên ra sao; việc đôi
cánh tay đó đã duỗi về phía ông ra sao. Ông nghĩ, phụ nữ luôn là thế đó; sự
mơ hồ trong tâm trí họ thật vô phương cứu chữa; đó là một điều mà ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.