TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 209

không bao giờ có thể hiểu nổi; nhưng nó là thế đó. Nó đã từng là thế với bà
ấy - vợ ông. Họ không thể xác định một cách rõ ràng bất kỳ điều gì trong
tâm trí họ. Nhưng ông đã sai khi nổi giận với nó; ngoài ra, không phải là
ông cũng khá thích sự mơ hồ ấy ở những người phụ nữ hay sao? Nó là một
phần của vẻ đáng yêu lạ lùng của họ. Mình sẽ làm cho nó mỉm cười với
mình, ông nghĩ. Trông nó có vẻ hoảng sợ. Nó rất lặng lẽ. Ông nắm chặt
những ngón tay, và quyết định rằng giọng nói, vẻ mặt và tất cả những cử chỉ
biểu hiện nhanh của ông, cái đã từng thuộc vào quyền tùy nghi sử dụng của
ông trong việc làm cho mọi người thương hại ông và ca ngợi ông suốt
những năm qua phải được tiết giảm đi. Ông sẽ làm cho nó mỉm cười với
ông. Ông sẽ tìm một điều gì đó giản đơn để nói với nó. Nhưng là điều gì?
Bởi lẽ, bị cuốn chặt vào công việc của mình như ông đã từng trước đó, ông
đã quên đi cái cách chuyện trò mà người ta nói. Có một con chó con. Họ có
một con chó con. Hôm nay ai trông chừng con chó vậy? ông hỏi. Phải,
James nghĩ một cách tàn nhẫn, nhìn mái đầu của chị nó nổi lên trên tấm
buồm, giờ thì chị ấy sẽ nhượng bộ. Mình sẽ bị bỏ rơi và một mình đơn độc
chống lại sự chuyên chế. Thỏa ước sẽ được để lại cho nó thực hiện. Cam sẽ
không bao giờ chống lại sự chuyên chế cho tới chết, nó nghĩ một cách dứt
khoát, quan sát nét mặt của chị nó, buồn, dỗi hờn, nhân nhượng. Và như đôi
lúc vẫn xảy ra, khi một đám mây hạ xuống một sườn đồi xanh ngát, trọng
lực giảm đi, ngọn đồi nằm đó buồn rầu ảm đạm giữa tất cả mọi ngọn đồi
xung quanh, và như thể bản thân những ngọn đồi cũng phải trầm tư về số
phận của kẻ bị mây che khuất, kẻ trở nên tối tăm, hoặc với lòng thương hại,
hoặc với niềm hân hoan hiểm ác đối với nỗi hoang mang của nó: giờ đây
Cam cũng cảm thấy chính mình bị che phủ lên khi nó ngồi đó giữa những
người bình thản, cương quyết, tự hỏi làm cách nào để trả lời câu hỏi của cha
nó về con chó con; làm cách nào để cưỡng lại sự khẩn nài của ông - hãy tha
thứ cho cha, hãy quan tâm tới cha; trong khi James, kẻ làm ra luật, với
những bản khắc của sự minh triết vĩnh cửu trên đầu gối nó (bàn tay đặt trên
bánh lái của nó đã trở thành biểu tượng đối với Cam) đang nói, Hãy chống
lại ông ta. Chiến đấu với ông ta. Nó nói một cách rất chính đáng; rất công
minh. Bởi lẽ chúng phải chiến đấu với sự chuyên chế cho tới chết, Cam
nghĩ. Trong số những phẩm chất của con người nó tôn trọng sự công bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.