TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 211

đã câu được một con cá thu, và nó nằm giãy dụa trên sàn tàu với đôi mang
rỉ máu), vì thế nó vừa suy nghĩ vừa nhìn James đang hướng mắt một cách
bình thản vào tấm buồm, hoặc thỉnh thoảng liếc mắt trong giây lát về phía
chân trời, em không bị phơi trần ra trước điều này, trước áp lực và cảm giác
bị phân hóa này, sự cám dỗ lạ lùng này. Cha nó đang sờ soạng trong túi;
trong giây lát ông ấy sẽ tìm thấy cuốn sách. Không có ai thu hút nó hơn thế;
đôi bàn tay ông đẹp, và hai bàn chân ông, giọng nói của ông, những từ ngữ
của ông, sự vội vã của ông, tính khí của ông, sự kỳ quặc của ông, niềm đam
mê của ông, câu nói thẳng tuột trước mặt mọi người của ông, chúng ta bỏ
mạng, đơn độc từng người, và vẻ xa vắng của ông. (Ông đã mở cuốn sách
ra.) Nhưng điều vẫn không thể tha thứ được, nó nghĩ, ngồi thẳng lên và
quan sát con trai của Macalister đang gỡ lưỡi câu ra khỏi mang của một con
cá khác, là sự mù lòa thô lỗ và sự chuyên chế của ông, cái đã đầu độc tuổi
thơ của nó và khơi dậy những cơn bão đắng cay, khiến cho thậm chí giờ đây
nó vẫn tỉnh giấc giữa đêm khuya, run lên vì giận và nhớ tới một mệnh lệnh
nào đó của ông; một sự láo xược nào đó: Hãy làm điều này,” “Hãy làm điều
nọ,” sự thống trị của ông: câu nói “Hãy phục tùng cha” của ông.

Thế là nó không nói gì cả mà chỉ nhìn một cách buồn bã và gan lì về phía
bờ biển đang khoác trên mình tấm áo khoác thanh bình; như thể những
người ở đó đã ngủ say, nó nghĩ; tự do như khói, tự do đến và đi như những
hồn ma. Họ không có nỗi đau khổ nào ở đó, nó nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.