TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 212

5.

Phải, đó là thuyền của họ, Lily Bricoe xác quyết khi đứng trên rìa bãi cỏ.
Đó là con thuyền với những cánh buồm nâu ngả xám mà lúc này cô thấy
đang vươn dài thân hình trên mặt nước và băng ngang qua vịnh. Ông ta
ngồi đó, cô nghĩ, và hai đứa nhỏ hoàn toàn im lặng. Và cả cô cũng không
thể chạm tới ông ấy. Niềm cảm thông mà cô không trao cho ông được đè
nặng lên cô. Nó khiến cô khó mà vẽ được.

Cô luôn luôn thấy ông có vẻ khó chịu. Cô chưa bao giờ ca ngợi ông trước
mặt ông, cô nhớ. Và điều đó giảm thiểu mối quan hệ của họ xuống một mức
trung tính, gần như là đồng tính nam, trong đó không có yếu tố giới tính đã
khiến cho cách cư xử của ông đối với Minta rất đỗi hào hoa. Ông thường
hái cho Minta một bông hoa, cho cô ấy mượn sách của mình. Nhưng ông ta
có thể tin rằng Minta sẽ đọc chúng hay không? Cô ta lôi chúng khắp vườn,
gắn chúng lên những nhánh lá để đánh dấu địa điểm.

“Ông có nhớ không, ông Carmichael?” cô muốn hỏi như thế khi nhìn người
đàn ông lớn tuổi. Nhưng ông đã kéo chiếc mũ xuống quá nửa trán của mình;
ông đang ngủ, hoặc đang mơ, hoặc đang nằm đó để chộp bắt những ngôn
từ, cô cho là vậy.

“Ông có nhớ không?” cô muốn hỏi thế khi đi ngang qua ông ta, lại nghĩ tới
bà Ramsay trên bãi biển; cái thùng tô nô nhấp nhô lên xuống; và những tờ
giấy bay tung tóe. Vì sao sau bấy nhiêu năm cái cảnh tượng ấy vẫn còn
sống sót, quẩn quanh, sáng rực lên, có thể nhìn thấy tới chi tiết cuối cùng,
với tất cả những gì trước và sau nó đều trống trơn, suốt hàng nhiều, hàng
nhiều dặm?

“Đó có phải là một con thuyền không? Đó có phải là một cái phao không?”
bà ấy thường hỏi thế. Lily lặp lại, và quay trở về với bức vẽ của mình một
cách miễn cưỡng. Lạy trời, vấn đề của khoảng trống vẫn còn, cô nghĩ, lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.