TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 217

Bà Ramsay đã hoạch định ra việc đó. Có lẽ giá như bà ấy còn sống, bà ấy sẽ
thúc ép nó xảy ra. Trong mùa hè năm đó ông ấy đã là “người đàn ông tốt
nhất”. Ông ấy đã là “nhà khoa học đứng đầu ở lứa tuổi của ông ta, chồng tôi
bảo thế.” Ông ấy còn là “William khốn khổ - Tôi rất buồn lòng khi tôi tới
thăm ông ta và chẳng thấy thứ gì xinh đẹp trong nhà ông ta - không có ai để
cắm những bông hoa.” Thế là họ đã được sắp xếp di dạo với nhau, và người
ta đã bảo với cô, với sự châm biếm mơ hồ khiến cho bà Ramsay trượt qua
những kẻ tay của người ta, rằng cô có một đầu óc khoa học; cô yêu các loài
hoa; cô rất chính xác. Sự đam mê kỳ lạ này của bà ấy đối với hôn nhân là
thứ gì vậy? Lily tự hỏi, bước tới gần rồi lại lùi ra xa khỏi cái giá vẽ của
mình.

(Đột nhiên, cũng đột nhiên như một vì sao lướt vụt qua bầu trời, một ánh
sáng đỏ lập lòe chợt bùng cháy trong tâm trí cô, che phủ lên Paul Rayley,
phát ra từ anh ta. Nó cất lên như một ngọn lửa được đốt lên để đánh dấu
một ngày lễ kỷ niệm nào đó của những người hoang dã trên bãi biển. Cô
nghe thấy tiếng gầm rú và tiếng nổ răng rắc. Toàn thể mặt biển suốt nhiều
dặm cong biến thành màu đỏ và vàng. Một mùi rượu vang trộn lẫn với nó
và làm cho cô say sưa ngây ngất, vì một lần nữa cô lại cảm thấy niềm khao
khát liều lĩnh được quăng mình ra khỏi vách núi và bị chết chìm trong khi
tìm kiếm một cây trâm ngọc cài đầu trên bờ biển. Tiếng gầm rú và nổ răng
rắc đẩy lùi cô với nỗi sợ hãi và phẫn nộ, như thể trong lúc nhìn thấy vẻ diệu
kỳ và sức mạnh của nó cô cũng nhìn thấy nó ngốn ngấu cái kho báu của
ngôi nhà một cách tham lam, kinh tởm như thế nào, và cô căm ghét nó.
Nhưng về mặt một cảnh tượng, một sự rực rỡ, nó vượt khỏi mọi thứ mà cô
từng trải nghiệm, và bốc cháy hết năm này sang năm khác như một ngọn
lửa hiệu trên một hoang đảo nằm ở rìa biển, người ta chỉ cần nói “yêu
thương” và ngay lập tức, như nó xảy ra lúc này, ngọn lửa của Paul lại cất
cao lên. Rồi nó chìm xuống và cô cười phá lên, tự nhủ với mình, “gia đình
Rayley”; Paul đã tới những tiệm cà phê và đánh cờ như thế nào.)

Dù sao, cô chỉ thoát thân được trong đường tơ kẻ tóc, cô nghĩ. Cô đã từng
nhìn vào tấm khăn trải bàn, cô đã nảy ra ý định sẽ dời cái cây vào chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.