TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 236

trong cuốn sách mà đã lăn ra khỏi túi của ông là thứ gì. Những gì ông nghĩ,
không ai trong số chúng biết được. Nhưng ông đắm mình vào cuốn cách
đến nỗi khi ông ngẩng lên trong thoáng chốc như lúc này, thì không phải là
để nhìn bất cứ thứ gì; mà là để nắm bắt một ý tưởng nào đó một cách chính
xác hơn. Khi thực hiện xong điều đó, tâm trí ông lại trở về với cuốn sách,
và ông tiếp tục đắm mình vào việc đọc. Ông đọc, nó nghĩ, như thể ông đang
hướng dẫn một điều gì đó, hoặc đang dỗ ngọt một bầy cừu, hoặc đang cố
trèo lên một con đường mòn nhỏ hẹp; đôi khi ông đi nhanh và thẳng, rẻ lối
đi xuyên qua những bụi gai, và đôi khi dường như một cành cây vụt trúng
ông, một bụi gai làm ông lòa mắt, nhưng ông không để cho bản thân thoái
chí nản lòng bởi điều đó; ông tiếp tục đi, lật hết trang này tới trang khác. Và
nó tiếp tục kể cho chính nó nghe một câu chuyện về việc thoát thân khỏi
một con tàu đắm, vì nó đang an toàn, trong lúc ông ngồi ở đó; an toàn như
nó từng cảm thấy khi nó len lén đi vào từ ngoài vườn và lấy một cuốn sách
xuống, và quý ông lớn tuổi đột nhiên hạ thấp trang báo xuống, nói một câu
gì đó rất ngắn gọn từ mép trên tờ báo về tính cách của Napoleon.

Cam nhìn lại qua biển về phía hòn đảo. Nhưng chiếc lá đã mất đi hình dáng
của nó. Nó rất nhỏ bé; nó rất xa xăm. Bây giờ biển quan trọng hơn là bờ.
Sóng nước bủa vây quanh họ, dồi lên dập xuống, với một khúc gỗ chìm
xuống dưới một lượn sóng; một con mòng biển đang cưỡi lên lưng một con
khác. Quanh đây, nó nghĩ, khỏa những ngón tay của nó trong lòng nước, có
một con thuyền đã bị đắm, nó thầm thì một cách mơ màng, nửa mê nửa
tỉnh, chúng ta bỏ mạng từng người, đơn độc biết bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.