TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 239

là cần thiết. Có lẽ đã có gì đó sai ở phác thảo? Có phải, cô tự hỏi, đường nét
của bức tường muốn bị phá vỡ, có phải hình khối của những cây cối quá
nặng nề? Cô mỉm cười một cách mỉa mai; bởi lẽ, không phải chính cô đã
nghĩ, khi mới bắt đầu, rằng cô đã giải quyết được rắc rối của mình hay sao?

Vậy thì vấn đề là gì? Cô phải nắm bắt được một điều gì đó đang lảng tránh
cô. Nó đã lảng tránh cô khi cô nghĩ về ông Ramsay; bây giờ nó lảng tránh
cô khi cô nghĩ về bức tranh của mình. Những tiết điệu hiện ra. Những viễn
cảnh hiện ra. Những bức tranh đẹp. Những tiết điệu đẹp. Nhưng cái mà cô
muốn nắm bắt chính là sự khó chịu trong cân não; chính bản thân cái đó,
trước khi nó tạo nên bất cứ thứ gì. Nắm lấy cái đó và bắt đầu lại từ đầu;
nắm lấy cái đó và bắt đầu lại từ đầu; cô nói một cách tuyệt vọng, một lần
nữa cắm bản thân mình xuống một cách vững chắc trước cái giá vẽ. Nó là
một thiết bị khốn khổ, một thiết bị thiểu năng, cô nghĩ, cái dụng cụ để vẽ
hay để cảm nhận của con người này; nó luôn luôn bị hỏng vào phút giây
trọng yếu; một cách oanh liệt, người ta phải ép nó tiếp tục. Cô nhìn chằm
chặp, cô cau mày. Có hàng giậu, chắc chắn thế rồi. Nhưng người ta chẳng
thu hoạch được gì bởi việc van nài khẩn thiết. Người ta chỉ thu hoạch được
một cái nhìn trừng trừng trong con mắt từ việc nhìn vào đường nét của bức
tường, hay từ việc suy nghĩ - bà ấy đội một cái mũ màu xám. Bà ấy đẹp lạ
lùng. Cứ mặc cho việc gì sẽ đến cứ đến, cô nghĩ. Bởi vì có những giây phút
mà người ta không thể suy nghĩ hay cảm nhận gì được hết. Và nếu người ta
không thể suy nghĩ hay cảm nhận gì được hết, cô nghĩ, thì người ta ở nơi
đâu?

Ở đây trên bãi cỏ, trên mặt đất, cô nghĩ, ngồi xuống, và đưa chiếc cọ vẽ
thăm dò một khóm chuối lá nhỏ. Vì bãi cỏ rất lởm chởm. Ngồi đây trong
thế gian này, cô nghĩ. vì cô không thể giũ bỏ được cảm giác rằng sáng nay
mọi thứ đang diễn ra lần đầu tiên, cũng có lẽ là lần cuối cùng, giống như
một khách du hành, dù đang ngủ mơ màng gà gật, vẫn biết khi nhìn ra cửa
sổ toa tàu, rằng lúc này anh ta phải nhìn, vì anh ta sẽ không bao giờ nhìn
thấy lại lần nữa thị trấn đó, cỗ xe lừa đó, hay người đàn bà đang lao động
trên đồng đó. Bãi cỏ là thế gian; họ đã tụ họp nhau lại ở đây, trên cái trạm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.