TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 244

ngồi đan, chuyện trò, im lặng một mình bên trong cửa sổ; một giác quan sử
dụng chính nó và tích lũy dần, như không khí duy trì luồng khói của con tàu
chạy hơi nước, những ý tưởng của bà, những tưởng tượng của bà, những
ước vọng của bà. Hàng giậu có ý nghĩa gì đối với bà ấy, khu vườn có ý
nghĩa gì đối với bà ấy, một lượn sóng vỡ toang có ý nghĩa gì đối với bà ấy?
(Lily ngẩng lên, như cô đã thấy bà Ramsay ngẩng lên; cả cô cũng nghe thấy
tiếng sóng ập vào bờ.) Và rồi cái gì đã khuấy động và run rẩy trong tâm trí
bà ấy khi lũ trẻ reo lên, “Cú đó thế nào? Cú đó thế nào?” khi đang chơi
bóng crikê? Bà sẽ dừng đan giây lát. Bà sẽ nhìn chăm chú. Rồi bà sẽ lại tiếp
tục, và đột nhiên ông Ramsay đứng phắt lại trong lúc đang bước qua trước
mặt bà và một chấn động kỳ lạ nào đó chạy xuyên khắp người bà và dường
như gây cho bà một nỗi âu lo sâu sắc khi ông ấy dừng ở đó, khom người
xuống bà, nhìn xuống bà. Lily có thể nhìn thấy ông ấy.

Ông ấy vươn tay ra và kéo bà rời khỏi ghế. Theo cách nào đó dường như
ông ấy đã từng làm điều này trước kia; như thể ông ấy đã có lần cúi xuống
với cùng cung cách đó và kéo bà lên khỏi một con thuyền nằm cách bờ vài
phân Anh trên một hòn đảo nào đó, đã yêu cầu rằng các quý bà nên được
các quý ông giúp lên bờ như vậy. Một cảnh tượng lỗi thời, đòi hỏi rất sát
sao phải có những chiếc váy phồng và những chiếc quần dài bó ống. Để cho
ông ấy giúp mình, bà Ramsay đã nghĩ (Lily giả sử) giờ đã tới lúc rồi. Phải,
bà sẽ nói điều đó bây giờ. Phải, bà sẽ lấy ông ấy. Và bà bước một cách
chậm rãi, lặng lẽ lên bờ. Có lẽ bà ấy chỉ nói một từ duy nhất, vẫn để yên
bàn tay mình trong tay ông ấy. Tôi sẽ lấy anh, có thể bà đã nói thế, với bàn
tay trong tay ông ấy; nhưng không nói thêm gì nữa. Hết lượt này sang lượt
khác, cùng một sự run rẩy đã chuyển dịch lại qua giữa họ - hiển nhiên là
vậy, Lily nghĩ, dọn phẳng một con đường cho lũ kiến. Cô không bịa đặt; cô
chỉ cố trải phẳng ra một một điều gì đó bị gấp lại mà nhiều năm trước cô đã
tiếp nhận; một điều gì đó cô đã nhìn thấy. Bởi lẽ trong sự thô nhám và rối
ren của cuộc sống đời thường, với tất cả lũ trẻ đó vây quanh, tất cả những
người khách đó, người ta đã liên tục có một cảm giác về sự lặp đi lặp lại -
về một vật rơi xuống nơi một vật khác đã rơi, và như vậy đã hình thành nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.