TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 248

viền ren nào đó trong phòng. Quả tim cô đập dồn dập, túm lấy cô và dày vò
cô.

“Bà Ramsay! Bà Ramsay!” cô kêu lên, cảm thấy nỗi kinh hoàng cũ đã quay
trở lại - muốn và muốn và không có. Cô có thể tạo ra sự tĩnh lặng đó
không? Và rồi, lặng lẽ, như thể cô đã kiềm chế được, cả cái đó cũng trở
thành một phần của kinh nghiệm bình thường, cùng một cấp độ với cái ghế,
với cái bàn.

Bà Ramsay - đó là một phần của sự tốt đẹp hoàn hảo của bà - ngồi đó hoàn
toàn đơn giản, trong chiếc ghế, đang đẩy tới kéo lui đôi kim để đan chiếc tất
màu nâu đỏ, hắt cái bóng của mình xuống bậc thềm. Bà đang ngồi, ở đó.

Và như thể cô có một điều gì đó muốn sẻ chia, thế nhưng hầu như không
thể rời khỏi giá vẽ của mình, tràn ngập trong tâm trí cô điều mà bà ấy đang
suy nghĩ, điều mà bà ấy đang nhìn, Lily bước ngang qua ông Carmichael tới
rìa bãi cỏ, vẫn giữ cây cọ trong tay. Giờ này con thuyền ở đâu? Và ông
Ramsay? Cô cần ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.