TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 252

bánh sandwich xuống biển và bảo nó, như thể ông đang nghĩ về những
người ngư dân và cách sống của họ, rằng nếu nó không muốn ăn nữa thì
nên cất cái bánh lại vào gói. Nó đừng nên lãng phí. Ông nói điều đó một
cách minh nhiên, như thể ông biết rõ những điều xảy ra trên thế gian đến
nỗi nó cất cái bánh vào ngay, thế rồi ông lấy từ gói của mình ra một cái
bánh gừng và trao cho nó, như thể ông là một ông lớn Tây Ban Nha đang
trao cho một phu nhân bên cửa sổ một đóa hoa (cử chỉ của ông hào hoa
phong nhã làm sao). Ông ăn mặc xoàng xỉnh, giản dị, đang ăn bánh mì và
pho mát; thế nhưng ông đang chỉ huy chúng trong một cuộc viễn chinh mà
họ có thể sẽ chết chìm, đó là tất cả những gì nó biết.

“Đó là nơi con tàu bị đắm,” con trai của già Macalister đột ngột nói.

Có ba người người bị chết đuối tại nơi chúng ta đang đi qua, ông già nói.
Chính ông đã từng nhìn thấy họ đeo bám đu đưa trên chiếc cột buồm. Và
ông Ramsay đưa mắt nhìn quanh chỗ đó, James và Cam e rằng ông sẽ bật
thốt lên:

Nhưng tôi còn bị nhấn chìm hơn anh ấy,

và nếu ông làm thế, chúng không thể chịu nổi; chúng sẽ hét to lên; chúng
không thể chịu đựng thêm một sự bùng nổ khác của cảm xúc nồng nàn đang
sôi sục trong ông; nhưng chúng ngạc nhiên khi tất cả những gì ông nói là
‘Chà”, như thể ông nghĩ cho chính bản thân mình. Nhưng tại sao cứ ầm ĩ
lên vì chuyện đó. Những người đàn ông chết đuối trong một cơn bão là lẽ tự
nhiên, đó cũng là một sự vụ hoàn toàn chính đáng, và những đáy biển thẳm
sâu (ông rắc những vụn bánh từ miếng giấy gói bánh qua chỗ chúng) nói
cho cùng cũng chỉ là nước mà thôi. Thế rồi sau khi đốt tẩu thuốc lên ông lấy
cái đồng hồ bỏ túi ra. Ông chăm chú nhìn nó; có lẽ ông đang làm một phép
tính toán học nào đó. Cuối cùng ông hoan hỉ nói:

“Tuyệt lắm!” James đã lái thuyền như một thủy thủ con nhà nòi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.