TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 53

đau đớn, cô hướng tâm trí mình, không phải vào lớp vỏ óng bạc của cây lê,
hay những chiếc lá giống hình con cá của nó, mà vào một cái bàn hư ảo,
một trong những cái bàn nhà bếp vô giá trị, đầy những thớ và mấu gỗ. Một
cái bàn nhà bếp mà ưu điểm của nó dường như đã bị bóc trần bởi nhiều năm
tháng. Nó nằm kẹt ở đó, bốn cái chân lơ lửng trong không khí. Theo lẽ tự
nhiên, nếu những ngày tháng của người ta trôi qua trong việc nhìn thấy
những bản chất đầy góc cạnh này, nhìn thấy những buổi chiều tà đáng yêu
này - với tất cả những vầng mây màu hồng hạc, và xanh lơ và bạc của
chúng - bỗng biến thành một cái bàn gỗ trắng bốn chân (và đó là một mục
tiêu thực hiện của những bộ óc tốt đẹp nhất), tất nhiên người ta không thể bị
xét đoán như một con người bình thường được.

Ông Bankes thấy thích cô vì đã đề nghị ông “nghĩ tới tác phẩm của ông ta”.
Ông thường nghĩ về điều đó, rất thường. Vô số lần ông đã nói: “Ramsay là
một trong những người thực hiện được tác phẩm hay nhất của mình trước
tuổi bốn mươi.” Ông ta đã có một đóng góp nhất định cho triết học trong
một cuốn sách nhỏ khi chỉ mới hai mươi lăm tuổi; những cuốn ra đời sau
này ít hay nhiều chỉ là sự mở rộng hay lặp lại. Nhưng con số những người
có một đóng góp nhất định cho bất kể cái gì thì rất nhỏ, ông nói, dừng lại
bên cạnh cây lê. Đột nhiên, như thể cử động của bàn tay ông đã giải thoát
cho nó, cái gánh nặng những ấn tượng về ông đã tích lũy từ lâu chợt dựng
đứng lên rồi đổ ào xuống trong một trận tuyết lở long trời tất cả những gì cô
cảm thấy về ông. Đó là một cảm giác. Rồi như một luồng khói bốc lên cao
là cảm giác về bản chất sự tồn tại của ông. Đó là một cảm giác khác. Cô
cảm thấy sững sờ trước sự mãnh liệt của nhận thức đó; chính là sự mộc mạc
của ông, lòng tốt của ông. Tôi kính trọng ông hết mực (cô thầm lặng nói với
ông trong lòng); ông không phù phiếm; ông hoàn toàn khách quan; ông tốt
hơn ông Ramsay; ông là người tốt nhất mà tôi biết; ông không vợ không
con (không hề có chút cảm giác nào về tính dục, cô mong mỏi được mến
yêu sự cô đơn đó), ông sống vì khoa học (tình cờ mấy luống khoai hiện ra
trước mắt cô); sự ca tụng với ông là một sự sỉ nhục; một con người phóng
khoáng, thuần khiết, quả cảm! Nhưng đồng thời, cô cũng nhớ rằng ông đã
mang theo một người hầu suốt con đường tới đây như thế nào; phản đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.