TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 56

5.

“Thậm chí nếu ngày mai không tốt trời,” bà Ramsay nói, đưa mắt nhìn
William Bankes và Lily Briscoe khi họ bước qua, “trời sẽ đẹp vào một ngày
khác. Còn bây giờ,” bà nói, nghĩ rằng sự đáng yêu của Lily là ở đôi mắt của
cô, ở đường nét nghiêng trên gương mặt nhỏ trắng bệch, nhăn nheo của cô,
nhưng để nhìn thấy điều đó phải là một người đàn ông thông minh, “còn
bây giờ thì hãy đứng lên để mẹ đo chân của con,” bởi lẽ rốt cuộc họ cũng sẽ
đi ra ngọn hải đăng, bà phải xem thử coi đôi tất có cần nối dài thêm hai ba
phân nữa hay không.

Miệng mỉm cười, vì đó là một ý tưởng hay ho vừa lóe lên trong đầu bà ngay
giây phút này - William và Lily nên lấy nhau - bà cầm lấy chiếc tất, với
những chiếc kim đan bằng thép xuyên chéo qua ở phía miệng tất, và áp vào
chân James để đo.

“Bé cưng, đứng yên nào,” bà nói, vì trong cơn ghen tị của nó, không muốn
làm một phương tiện đo lường cho thằng nhóc con trai của người gác hải
đăng, James cứ cố tình ngọ nguậy không chịu đứng yên; và nếu nó cứ như
thế, thì làm sao bà có thể nhìn thấy chiếc tất là quá dài hay quá ngắn? bà
hỏi.

Bà nhìn lên - con quỷ nào đã ám vào nó, thằng út cưng của bà vậy? - và
nhìn thấy căn phòng, nhìn thấy những chiếc ghế, nghĩ chúng đã xơ xác hao
mòn đến phát sợ. Ruột của chúng, như Andrew nói hôm trước, rải rác khắp
sàn nhà; nhưng có lý do gì để mua những cái ghế tốt, bà hỏi, rồi để cho
chúng hư hao ở đây trong suốt mùa đông khi mà ngôi nhà, với chỉ một
người phụ nữ già coi sóc nó, đã hoàn toàn dột nát. Không sao, chính xác thì
giá thuê chỉ có hai xu rưỡi; lũ trẻ yêu nó; nó giúp chồng bà cách xa những
thư viện, những bài giảng và lũ học trò của ông ba ngàn, hoặc nếu bà phải
nói chính xác hơn, ba trăm dặm; và có chỗ cho khách đến thăm. Những tấm
thảm, những cái giường đơn sơ, những bóng ma xộc xệch của những bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.