TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 74

nhưng họ sẽ tới nhà bà một chiều nào đó, một cách lặng lẽ, và nói chuyện
một mình cạnh lò sưởi của bà. Bà thấy phát chán bản thân mình, bà không
thể không biết điều đó - vẻ đẹp như ánh đuốc rạng ngời của bà; bà mang nó
thẳng vào bất kỳ căn phòng nào mà bà bước vào; và nói cho cùng, dù bà cố
hết sức che đậy nó, cố lánh xa khỏi cảm giác đơn điệu rằng nó lừa phỉnh
mình, vẻ đẹp của bà là hiển nhiên. Bà đã được ngưỡng mộ. Bà đã được yêu.
Bà đã từng đi vào những căn phòng nơi những người than khóc ngồi.
Những giọt lệ đã rơi trong sự hiện diện của bà. Những người đàn ông, và cả
những người đàn bà nữa, luôn tiếp cận với tính chất đa chiều của sự vật, đã
tự cho phép họ tìm ở bà sự nhẹ nhõm của tính chất giản dị. Việc ông ta né
tránh bà khiến bà bị tổn thương. Nó làm bà tổn thương. Thế nhưng lại
không phải theo một cách êm xuôi, một cách đúng đắn. Đó chính là điều mà
bà lưu tâm hướng tới trong lúc bất mãn tột độ với chồng mình; bây giờ, khi
ông Michael lê chân đi ngang qua, chỉ gật đầu đáp lại câu hỏi của bà, với
một cuốn sách cặp dưới cánh tay, với đôi dép lê màu vàng, bà có cảm giác
rằng mình bị nghi ngờ; rằng tất cả mong muốn cho đi, giúp đỡ của bà chỉ là
hảo huyền vô nghĩa. Có phải chính vì sự tự mãn nguyện của chính mình mà
bà mong muốn một cách bản năng để cho đi, để giúp đỡ, để mọi người có
thể nói về bà, “Ồ, bà Ramsay! Bà Ramsay thân mến..., bà Ramsay ư, dĩ
nhiên!” và cần tới bà, kêu gọi bà và ngưỡng mộ bà? Có phải đây chính là
điều mà bà kín đáo mong muốn, và do đó khi ông Michael tránh né bà, như
ông ta đang làm ngay lúc này, để lẩn tới một góc phòng nơi ông ta sẽ làm
những câu thơ acrotic

[8]

vô tận, bà không chỉ cảm thấy mất mặt một cách

bản năng mà còn nhận thức ra sự nhỏ nhen của một phần nào đó trong bà,
và về những mối quan hệ con người, chúng thật khiếm khuyết làm sao, ti
tiện làm sao, tự tư tự lợi làm sao. Tiều tụy và xác xơ, và hẳn nhiên không
còn là một hình ảnh phủ đầy đôi mắt với niềm vui nữa, tốt hơn bà nên dành
tâm trí mình cho câu chuyện Vợ chồng người ngư phủ, nhờ đó làm nguôi
khuây cái tính nhạy cảm dễ bị tổn thương của thằng James con trai bà
(không có đứa nào trong lũ con của bà nhạy cảm nhiều như nó).

“Trái tim của người đàn ông trở nên nặng trĩu,” bà đọc lớn, “và ông ta
không đi. Ông ta tự nhủ với mình, ‘Như thế không đúng,’ và thế là ông ta ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.