TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 82

tiếng thì thầm của Tansley trong tai cô, “Đàn bà không thể vẽ, đàn bà không
thể viết...”

Bây giờ thì cô nhớ ra điều mà cô định nói về bà Ramsay. Cô không biết cô
nên nói như thế nào; nhưng đó là một câu gì đó có tính phê phán. Đêm hôm
trước cô đã phiền lòng bởi một thái độ độc đoán. Nhìn cái cách ông Bankes
đăm đăm ngó bà ấy, cô nghĩ rằng không một phụ nữ nào có thể tôn thờ một
phụ nữ khác theo cách mà ông tôn thờ; họ chỉ có thể tìm nơi ẩn núp bên
dưới cái bóng mà ông Bankes đã mở rộng lên cả hai người bọn họ. Nhìn
theo ánh mắt của ông, cô thêm vào tia mắt khác biệt của mình, nghĩ rằng
không còn ngờ gì nữa bà ấy là người đáng yêu nhất (cúi đầu bên trên cuốn
sách); có lẽ là người tốt nhất; nhưng cũng khác với hình dáng hoàn hảo một
người ta nhìn thấy ở đó. Nhưng vì sao khác, và khác như thế nào? cô tự hỏi
mình, cạo ra khỏi bảng màu tất cả những cục màu xanh dương và xanh lá
mà bây giờ đối với cô dường như chúng là những cục đất không có sự sống
bên trong, thế nhưng cô nguyện rằng ngày mai cô sẽ đem tới cho chúng hơi
thở, buộc chúng phải chuyển động, chảy tuôn, tuân theo mệnh lệnh của cô.
Nhưng bà ấy khác biệt như thế nào? Đâu là linh hồn bên trong bà ấy, điều
cốt lõi mà nhờ đó nếu bạn tìm thấy một chiếc găng tay nhàu nát trên một
chiếc ghế sofa, hẳn bạn sẽ biết, từ ngón tay vặn vẹo của nó, rằng nó là của
bà ấy? Bà ấy giống như một con chim tượng trưng cho tốc độ, một mũi tên
tượng trưng cho sự thẳng thắn. Bà ấy bướng bỉnh; bà ấy đòi hỏi cao (dĩ
nhiên, Lily tự nhắc nhở, mình đang nghĩ về những mối quan hệ giữa bà ấy
với những người phụ nữ, và mình là một cô gái trẻ hơn nhiều, một con
người không quan trọng, sống ở phố Brompton). Bà ấy mở những cửa sổ
phòng ngủ. Bà ấy đóng những cửa ra vào. (Cô cố gắng hình dung lại âm
điệu của bà Ramsay trong đầu mình). Tới muộn vào ban tối, với một tiếng
gõ nhẹ vào cửa phòng ngủ của người ta, trùm kín người trong một cái áo
choàng lông cũ (vì nền tảng vẻ đẹp của bà luôn là thế - vội vàng nhưng
thích hợp), bà ấy sẽ diễn tả lại bất cứ chuyện gì - Charles Tansley đánh mất
cây dù của anh ta; ông Carmichael lê chân và khụt khịt; ông Bankes đang
nói, “Muối trong rau củ đã mất.” Bà khéo léo mô tả lại tất cả những điều
này; thậm chí nhăn mặt một cách thâm hiểm; rồi bước tới chỗ cửa sổ, giả vờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.