TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 83

rằng bà ấy phải đi - trời đã rạng, bà ấy có thể nhìn thấy mặt trời đang lên -
rồi quay nửa người trở lại, thân mật hơn, nhưng vẫn luôn cười lớn, khăng
khăng rằng cô phải, Minta phải, tất cả bọn họ phải kết hôn, vì trên khắp cõi
thế gian này bất cứ vinh quang nào cũng có thể lọt vào tay cô (nhưng bà
Ramsay nào có đếm xỉa cóc khô gì tới công việc vẽ vời của cô đâu), hoặc
cô có thể chiến thắng bất cứ cái gì (có lẽ bà Ramsay sẽ nhận được phần chia
của mình trong những thắng lợi đó), và tới đây bà trở nên buồn bã u sầu,
quay trở lại chiếc ghế của mình, không thể tranh luận gì về điều này: một
phụ nữ không kết hôn (bà ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay cô một lúc), một người
phụ nữ không kết hôn sẽ bỏ lỡ phần tốt đẹp nhất của cuộc đời. Ngôi nhà
dường như đầy những đứa trẻ con đang thiếp ngủ và bà Ramsay lắng nghe;
những ngọn đèn tỏa bóng và hơi thở đều đều.

Ồ, nhưng, Lily nói, cô còn có cha cô; nhà cô, thậm chí, nếu như cô dám nói
ra, công việc vẽ tranh của cô. Nhưng tất cả những thứ này dường như quá
bé mọn, quá trinh bạch so với chuyện kia. Thế nhưng, khi màn đêm tan
loãng đi, và những tia sáng trắng luồn qua những bức màn che cửa, thậm
chí thỉnh thoảng còn có một con chim hót líu lo trong vườn, tập trung lại
toàn bộ sự dũng cảm tuyệt vọng, cô thường tự ban cho mình một ngoại lệ
khỏi quy tắc thông thường; để tự biện hộ; cô thích ở một mình; cô thích là
chính bản thân mình; cô không được tạo ra cho việc đó, và thế là phải đáp
lại một cái nhìn nghiêm khắc từ đôi mắt sâu thẳm khôn dò đó, đối diện với
sự khẳng nhận đơn giản của bà Ramsay (bây giờ thì cô cũng giống như trẻ
con) rằng Lily thân yêu của bà, cô bé Brisk của bà, là một cô nàng ngốc
nghếch. Thế rồi, cô nhớ, cô đã đặt đầu mình lên đùi của bà Ramsay và cười
to, cười sặc sụa, gần như phát cuồng lên với ý nghĩ về việc bà Ramsay tự
đứng ra đảm nhận trách nhiệm đối với những định mệnh với sự bình thản
bất di bất dịch mà cô hoàn toàn không thể hiểu. Bà ấy ngồi đó, giản dị,
nghiêm trang. Bây giờ bà đã khôi phục lại ý thức về mình - đây là ngón tay
vặn vẹo của chiếc găng tay. Nhưng người ta đã xâm nhập vào chốn tôn
nghiêm thầm kín nào rồi? Cuối cùng Lily Briscoe ngẩng đầu lên, và kia là
bà Ramsay, hoàn toàn không hiểu nổi vì sao cô lại phá ra cười, vẫn còn
gánh vác trách nhiệm, nhưng bây giờ thì đã xóa sạch mọi dấu vết của tính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.