TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 85

điều nọ về mọi người, cô tự hỏi, khi họ cứ kín như bưng? Chỉ như một con
ong, bị lôi kéo bởi một mùi vị ngọt ngào sắc sảo trong không khí nhưng
không thể tiếp xúc bằng xúc giác hay vị giác, người ta lui tới cái tổ hình
vòm trải dài khắp các bãi sa mạc không khí trên khắp những quốc gia của
thế gian, và rồi lui tới những cái tổ ong với tiếng rì rầm và những âm thanh
sôi nổi của chúng; những cái tổ ong, đó là mọi người. Bà Ramsay đứng lên.
Lily đứng lên. Bà Ramsay đi. Vì những ngày tháng đang vây quanh bà ấy -
như sau một giấc mơ một sự thay đổi tế vi nào đó đã được cảm nhận trong
cá nhân mà người ta mơ thấy - còn sâu sắc hơn bất cứ điều gì bà ấy nói, âm
thanh của tiếng thì thầm, và khi bà ấy ngồi trong cái ghế đan bằng cành liễu
bên trong cửa sổ phòng khách, dưới đôi mắt của Lily, bà ấy khoác một hình
dáng uy nghi; hình dáng của một mái vòm.

Tia nhìn này song hành với tia nhìn của ông Bankes, hướng thẳng tới bà
Ramsay đang ngồi đọc ở đó với thằng James ở đầu gối của bà. Nhưng giờ
đây trong lúc cô vẫn còn đang nhìn, ông Bankes đã thực hiện xong điều đó.
Ông mang đôi kính vào. Ông lùi trở lại. Ông giơ bàn tay của mình lên. Ông
hơi nheo đôi mắt xanh trong sáng của mình khi Lily, đã tỉnh táo trở lại, chợt
nhìn thấy điều mà ông đang hướng tới, và nhăn mặt như một con chó nhìn
thấy một bàn tay giơ lên để đánh nó. Lẽ ra cô đã giật bức tranh của mình ra
khỏi giá vẽ, nhưng cô tự nhủ với mình, Người ta phải nhìn thấy nó. Cô dốc
hết sức để chịu đựng sự thử thách đáng sợ là có ai đó nhìn vào bức tranh
của cô. Người ta phải nhìn thấy, cô nói, người ta phải. Và nếu nó phải được
nhìn thấy thì ông Bankes ít đáng ngại hơn bất kỳ ai khác. Nhưng việc đôi
mắt của bất kỳ một kẻ nào đó nhìn thấy phần lắng đọng của ba mươi ba
năm trong đời cô, phần lắng đọng của sự sống hàng ngày hòa lẫn với một
cái gì đó bí ẩn hơn những gì mà cô từng thốt lên hay thể hiện trong suốt
những ngày này, là một nỗi thống khổ. Đồng thời nó cũng vô cùng kích
thích.

Không gì có thể bình thản và lặng lẽ hơn thế. Cầm lấy một con dao nhíp,
ông Bankes gõ cái cán dao bằng xương lên bức tranh. Cô muốn biểu thị
điều gì với hình tam giác màu tím, “ngay ở đó”? ông hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.