TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 86

Đó là bà Ramsay đang đọc cho James nghe, cô nói. Cô biết sự phản đối của
ông, rằng chả có ai có thể nói đó là hình dáng của một con người. Nhưng cô
không cố gắng vẽ cho giống bao giờ, cô nói. Cô thể hiện chúng vì lý do gì?
ông hỏi. Thật sự là vì sao? - ngoại trừ một việc rằng nếu ở đó, trong cái góc
đó, vẫn đang sáng sủa, thì ở đây, cô cảm thấy sự cần thiết của bóng tối. Đơn
giản, rõ ràng, tầm thường như chính nó, ông Bankes nhận thấy. Người mẹ
và đứa con - những đối tượng của lòng sùng kính phổ quát, và trong trường
hợp này người mẹ nổi tiếng vì vẻ đẹp của bà ta - có thể bị giảm thiểu đi,
ông suy ngẫm, thành một cái bóng màu tím mà không hề có chút gì bất
kính.

Nhưng bức tranh không nói về họ, cô nói. Hoặc, không theo cách cảm nhận
của ông. Còn có những cách cảm nhận khác mà trong đó người ta có thể
sùng kính họ. Bởi một bóng tối ở đây và một ánh sáng ở đó, chẳng hạn. Sự
bày tỏ lòng tôn kính của cô nằm dưới hình thức đó, nếu, như cô mơ hồ tin
tưởng, một bức tranh phải là một sự bày tỏ lòng tôn kính. Một người mẹ và
một đứa con có thể bị giảm trừ thành một cái bóng mà không hề bất kính.
Một ánh sáng ở đây đòi hỏi phải có một bóng tối ở kia. Ông cân nhắc xét
suy. Ông đón nhận nó theo tinh thần khoa học với niềm tin tưởng trọn vẹn.
Sự thật là tất cả những định kiến của ông đều nằm ở phía khác, ông giải
thích. Bức tranh lớn nhất trong phòng khách của ông, mà những họa sĩ từng
ca ngợi, có giá trị cao hơn cái giá mà ông đã trả, thể hiện những cây anh đào
nở hoa trên bờ sông Kennet. Ông đã trải qua tuần trăng mật của mình trên
những bờ sông Kennet, ông nói. Lily phải tới và ngắm bức tranh đó, ông
nói. Nhưng bây giờ - ông quay lại, với đôi kính giương lên cùng cái nhìn
thẩm định mang tính khoa học vào bức vẽ của cô. Vấn đề là một trong
những mối quan hệ của các hình khối, của những điểm sáng và điểm tối,
mà, nói một cách trung thực, ông chưa từng chú ý tới trước đó, ông muốn
được giải thích - cô muốn nói lên điều gì vậy? Và ông chỉ tới cảnh tượng
trước mặt họ. Cô nhìn. Cô không thể bày tỏ với ông điều mà cô muốn nói
lên, thậm chí không thể tự mình nhìn thấy nó nếu không có một chiếc cọ
trong tay. Một lần nữa, cô quay trở lại vị trí vẽ cũ với đôi mắt mờ mịt và
một thái độ lơ đãng, kềm nén lại mọi ấn tượng của mình với tư cách là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.