TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 90

sẽ đánh nhau với James như thường lệ. Cam vọt ra ngoài. Bà Ramsay tiếp
tục đọc, nhẹ nhõm, vì bà và James có cùng sở thích và thấy dễ chịu khi ở
bên nhau.

“Khi ông ta tới biển, trời hoàn toàn tối mịt, mặt nước cuộn trào từ bên dưới,
và có mùi hôi thối. Ông ta bước tới cạnh nó và nói,

‘Cá bơn, cá bơn trong biển cả,

Cầu xin mi hãy tới bên ta;

Vì bà Ilsabil vợ tốt của ta,

Muốn những thứ ta không hề muốn.’”

“Được, vậy bà ta muốn gì?” Cá bơn nói. Lúc này họ đang ở đâu? bà
Ramsay tự hỏi, vừa đọc vừa suy nghĩ, trong cùng một lúc, một cách khá dễ
dàng; vì câu chuyện về hai vợ chồng người ngư phủ cũng giống như tiếng
đàn bass đệm cho một âm điệu mà thỉnh thoảng đột nhiên dâng cao lên
thành giai điệu nhạc. Và khi nào thì bà sẽ được kể lại? Nếu không có gì xảy
ra, bà sẽ phải nói chuyện một cách nghiêm túc với Minta. Vì con bé ấy
không thể đi thơ thẩn khắp vùng quê, ngay cả khi có Nancy đi cùng chúng
(bà cố thêm lần nữa, một cách không thành công, để hình dung chuyến trở
về dọc theo con đường mòn của chúng, và để đếm chúng). Bà có trách
nhiệm với cha mẹ của Minta - Cú Mèo và Que Cời Lò. Những biệt danh mà
bà đặt cho họ hiện lên trong tâm trí bà khi bà đọc. Cú Mèo và Que Cời Lò -
phải, họ sẽ phiền lòng nếu nghe thấy - và chắc chắn là họ sẽ nghe thấy -
rằng Minta, đang sống với gia đình Ramsay, đã bị nhìn thấy vân vân, vân
vân, vân vân. “Ông ta mang một bộ tóc giả trong Hạ viện còn bà ta thì khéo
léo hỗ trợ cho ông ta từ trên đầu cầu thang,” bà lặp lại, quét họ ra khỏi tâm
trí mình bằng một cụm từ mà, khi quay về từ một bữa tiệc, bà đã nói để
giúp vui cho chồng mình. Trời ơi, Trời ơi, bà Ramsay tự nhủ, làm thế nào
mà họ sinh ra cô con gái vô lý này? Cái con bé Minta nghịch ngợm như con
trai này, luôn mang một chiếc vớ thủng lỗ? Làm thế nào con bé tồn tại được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.