TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 92

đắp cho sự tổn thất. Ngay bây giờ, khi bà đang đọc cho James nghe, “và có
nhiều người lính mang theo trống định âm và kèn trumpet,” và đôi mắt nó
thẫm lại, tại sao chúng lại phải lớn lên và đánh mất tất cả những thứ đó? Nó
là đứa bé có khả năng thiên phú nhất, nhạy cảm nhất trong lũ con của bà.
Nhưng tất cả, bà nghĩ, đều tràn đầy hứa hẹn. Prue, một thiên thần hoàn hảo
đối với những người khác, và đôi khi, nhất là vào ban đêm, bà phải nín thở
trong khoảnh khắc vì vẻ đẹp của nó. Andrew - ngay cả chồng bà cũng phải
thừa nhận rằng tài năng về toán học của nó rất đặc biệt. Và Nancy và Roger,
cả hai đứa chúng nó đều là những tạo vật hoang dã, rong chơi tha thẩn khắp
vùng suốt cả ngày. Còn về phần Rose, miệng nó to quá, nhưng đôi bàn tay
nó thật diệu kỳ.

[13]

Rose may những chiếc váy; làm ra mọi thứ; chẳng hạn

những chiếc bàn với cách bày trí đẹp nhất, những lọ hoa, bất cứ thứ gì. Bà
không thích việc Jasper bắn chim; nhưng đây chỉ là một giai đoạn; tất cả
chúng nó đều trải qua những giai đoạn. Tại sao, bà hỏi, ép nhẹ cằm mình
vào đầu James, chúng lại phải lớn thật nhanh? Tại sao chúng lại phải tới
trường? Bà muốn mình luôn có một em bé. Bà hạnh phúc nhất khi bế một
em bé trong tay. Vậy thì mọi người cứ việc nói rằng bà là kẻ chuyên chế,
độc đoán, hách dịch, tùy ý họ; bà chả quan tâm. Và, đưa đôi môi hôn nhẹ
vào mái tóc James, bà nghĩ, nó sẽ không bao giờ hạnh phúc như thế này lần
nữa, nhưng bà tự ngăn mình lại, nhớ rằng nếu bà nói thế thì chồng bà sẽ tức
giận ra sao. Tuy nhiên, đúng là như vậy. Bây giờ chúng đang hạnh phúc hơn
bao giờ hết. Một bộ tách uống trà giá mười xu sẽ làm cho Cam vui sướng
suốt nhiều ngày. Bà nghe thấy tiếng chúng dậm chân và nói bi bô khi chúng
thức giấc ở tầng trên. Chúng chạy ào xuống dọc hành lang. Rồi cánh cửa
mở bung ra và chúng ùa vào, tươi tắn như những đóa hoa hồng, nhìn chằm
chặp, náo nức, như thể việc đi vào phòng ăn sau bữa điểm tâm, mà chúng
thực hiện hàng ngày trong đời chúng, là một sự kiện cực kỳ đối với chúng,
vân vân, và sự kiện này nối tiếp sự kiện kia, suốt cả ngày dài, cho tới khi bà
lên gác để chúc chúng ngủ ngon, và thấy chúng rúc vào những chiếc giường
như những con chim nằm giữa những khóm lá anh đào và mâm xôi, vẫn còn
bịa ra những câu chuyện vu vơ nào đó - một điều gì đó mà chúng đã nghe,
một thứ gì đó mà chúng đã nhặt được trong vườn. Cả bọn đều có những kho
báu bé nhỏ của chúng... Thế là bà đi xuống và nói với chồng mình, Tại sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.