TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 97

tính, người ta cũng mất cả cảm giác khó chịu, sự vội vã, sự náo nức; và từ
đôi môi của bà luôn thốt ra một tiếng kêu chiến thắng trước cuộc đời khi
mọi sự vật đến bên nhau trong sự thanh bình này, sự nghỉ ngơi này, sự miên
viễn này; và dừng ý nghĩ ở đó, bà nhìn ra, bắt gặp luồng ánh sáng của ngọn
hải đăng, luồng ánh sáng dài đều đặn, luồng ánh sáng cuối trong ba luồng
ánh sáng, nó là luồng ánh sáng của bà, vì khi quan sát chúng trong tâm
trạng này, luôn luôn vào chính thời khắc này, người ta không thể không gắn
kết bản thân mình với một sự vật đặc biệt trong số những sự vật mà người
ta nhìn thấy; và sự vật này, luồng ánh sáng dài đều đều này, là luồng ánh
sáng của bà. Bà thường nhận ra mình đang ngồi và nhìn, ngồi và nhìn, với
công việc trên tay cho tới khi bà trở thành thứ mà bà nhìn - chẳng hạn như
ánh sáng đó. Và nó sẽ nâng lên trên nó một cụm từ bé nhỏ này hay khác
vốn đang nằm trong tâm trí của bà như câu - “Trẻ con không quên, trẻ con
không quên” - mà bà thường lặp lại và bắt đầu bổ sung thêm cho nó, Nó sẽ
kết thúc, nó sẽ kết thúc, bà nói. Nó sẽ tới, nó sẽ tới, đột nhiên bà nói thêm,
Chúng ta ở trong tay của Chúa.

Nhưng ngay sau đó bà thấy bực mình vì đã nói thế. Ai đã nói câu đó vậy?
Không phải là bà; bà đã bị cài bẫy để nói một điều mà bà không định nói.
Bà nhìn lên và bắt gặp luồng ánh sáng thứ ba và đối với bà việc này cũng
tựa như mắt bà chạm phải chính mắt bà, bà tìm kiếm như khi ở một mình bà
có thể tìm kiếm trong đầu óc và trái tim mình, gạn lọc từ bản thể sự dối trá
đó, bất kỳ sự dối trá nào. Bà tự ngợi ca mình trong việc ngợi ca ánh sáng
đó, không chút tự cao tự đại, vì bà nghiêm khắc, bà đang tìm kiếm, bà đẹp
đẽ như ánh sáng đó. Thật kỳ lạ làm sao, bà nghĩ, nếu người ta ở một mình,
người ta thường nghiêng về các sự vật vô tri; những cây cối, những con
suối, những bông hoa; cảm thấy chúng thể hiện người ta; cảm thấy chúng
trở thành người ta; cảm thấy chúng biết người ta, trong một ý nghĩa nào đó
chính là người ta; cảm thấy một nỗi dịu êm phi lý như thế về chính bản thân
(bà nhìn luồng ánh sáng dài đều đều đó). Bà nhìn, nhìn mãi, đôi kim đan
ngưng hoạt động, và một làn sương mù, một chiếc cầu để gặp gỡ người tình
nhân yêu dấu chợt nổi lên, cuộn lên phía trên nền tâm trí, nổi lên từ chiếc hồ
bản thể của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.