TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 98

Điều gì khiến cho bà nói rằng: “Chúng ta ở trong tay của Chúa?” bà tự hỏi.
Sự giả dối luồn vào giữa những sự thật khuấy động bà, khiến bà phiền
muộn. Bà lại quay về với công việc đan vớ. Đức Chúa nào đó làm thế nào
để tạo ra thế giới này? bà hỏi. Trong tâm trí, bà luôn bám chặt thực tế rằng
không hề có lý trí, trật tự hay công chính: mà là khổ đau, chết chóc và
nghèo túng. Cũng chẳng có sự dối trá nào đê tiện đến mức không thể thực
hiện được đối với thế gian; bà biết điều đó. Hạnh phúc không tồn tại; bà
biết điều đó. Bà đan với sự điềm tĩnh vững vàng, đôi môi hơi mím lại và,
không chút ý thức nào về điều đó, những đường nét trên khuôn mặt của bà
cứng lại, bình thản, theo thói quen của tính tình nghiêm nghị, đến nỗi khi
chồng bà đi ngang qua, dù đang cười khúc khích với ý nghĩ rằng triết gia
Hume

[14]

, ngày càng trở nên béo ị, đã sa vào một bãi lầy, vẫn không thể

không nhận thấy, khi ông đi ngang qua, sự nghiêm khắc nằm ở trung tâm vẻ
đẹp của bà. Nó làm cho ông buồn, và vẻ xa vắng của bà làm cho ông đau
nhói, và ông cảm thấy, khi đi ngang qua, rằng ông không thể bảo vệ bà, và,
khi đi tới hàng giậu, ông thấy buồn rầu. Ông chẳng thể làm gì để giúp bà.
Ông phải đứng sang bên và ngắm nhìn bà. Thật ra, có một sự thật quỷ tha
ma bắt là ông đã làm cho mọi sự trở nên tệ hại hơn đối với bà. Ông tức tối -
ông quá nhạy cảm. Ông đã đánh mất bình tĩnh về việc ngọn hải đăng. Ông
nhìn vào hàng giậu, vào sự phức tạp của nó, bóng tối của nó.

Luôn luôn, bà Ramsay cảm thấy, người ta miễn cưỡng giúp chính mình
thoát khỏi sự lẻ loi bằng cách bám vào một thứ nhỏ nhoi tầm thường nào
đó, một âm thanh nào đó, một cảnh tượng nào đó. Bà lắng nghe, nhưng mọi
thứ đều rất lặng lẽ; trận đấu crikê đã chấm dứt; lũ trẻ đang tắm; chỉ còn âm
thanh của biển. Bà ngưng đan; bà cầm lủng lẳng chiếc vớ dài màu nâu đỏ
trong giây lát. Bà lại nhìn thấy luồng ánh sáng. Với một sự mỉa mai nào đó
trong sự chất vấn chính bản thân, vì khi người ta thức giấc, những mối quan
hệ của người ta thay đổi, bà nhìn vào luồng ánh sáng đều đều, luồng ánh
sáng nhẫn tâm, luồng ánh sáng không thương xót, giống bà rất nhiều, thế
nhưng cũng giống bà rất ít, cái bắt buộc bà phải phục tùng (bà thức giấc
trong đêm và thấy nó tuôn đổ xuống giường họ, quét qua nền nhà), nhưng
với tất cả những thứ đó, bà nghĩ, quan sát nó với sự mê hoặc như bị thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.