TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 298

Rob, vẻ cởi mở muốn chuyện trò. Bà có thể nói về chuyện con mình tới
New York trong ngày giỗ Janie. Tất nhiên là bà làm được.

Rob nghĩ một lúc mới trả lời. Con trai bà nhìn đầu gối chằm chằm. Bà đã

định gọi “Rob?” thì nó mới lên tiếng. “Có lẽ bọn con sẽ cho thuê căn nhà
này, không kèm đồ đạc,” Rob nói, như thể khó khăn lắm mới phát ra được.
“Bọn con vẫn định thuê dịch vụ giao nhận chuyển hết đồ đi.” “Ừ, vậy phải
suy nghĩ lung lắm đấy, mẹ hiểu,” giọng bà Rachel cắm cảu. Phải lắm, Rob,
phải mất công thuê lắm thứ dịch vụ giao nhận mới đưa được cháu tôi sang
New York chứ.

Bà ấn móng tay lên vải bọc ghế, như thể nó là con vật có làn da mềm mỡ

màng bị bà hành hạ.

“Mẹ có mơ thấy chị Janie không mẹ?” Rob hỏi.
Rachel ngước lên. Bà thả tay khỏi lớp vải bọc. “Có.” Bà đáp “Con thì

sao?” “Thỉnh thoảng ạ,” Rob nói. “Con vẫn gặp ác mộng, thấy chính con bị
siết cổ. Con đoán lúc nằm mơ, con hóa thành chị Janie. Luôn luôn như vậy.
Con giật mình tỉnh giấc, ho sặc sụa. Những cơn ác mộng thường khủng
khiếp hơn mỗi lần đến quãng này của năm. Mùa thu. Lauren nghĩ có thể
con cùng mẹ tới công viên sẽ có tác dụng… tốt. Để con đối mặt. Con
không biết. Con không thực sự muốn có mặt ở đó. Đó không phải cách hợp
lý để đối mặt. Rõ ràng mẹ cũng không muốn tới đó. Nhưng con thực sự
cảm thấy tệ hại khi nghĩ tới những khoảnh khắc chị đã trải qua. Hẳn chị
phải khiếp sợ lắm. Chúa ơi!” Rob ngước nhìn trần nhà, gương mặt cau lại.
Rachel nhớ lại ông Ed cũng từng vật lộn để kìm nén nước mắt y như con
trai bây giờ.

Ông Ed cũng thường xuyên gặp ác mộng. Rachel thường tỉnh giấc đột

ngột khi nghe ông hét lên hối hả: “Chạy đi, Janie! Chạy đi! Vì Chúa, con
ơi, chạy đi!”

“Mẹ xin lỗi! Mẹ không biết con cũng gặp ác mộng.” Bà Rachel nói. Bà

biết làm gì đây?

Mặt Rob đã bình tĩnh trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.