TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 333

Một dãy hành lang rộng dài bên ngoài những cánh cửa gỗ nặng nề dẫn

vào khoa Chăm sóc Đặc biệt, trong đó thì chỉ có người nhà bệnh nhân mới
được vào. Một dãy cửa sổ trên cao cho những tia nắng lốm đốm bụi len
vào, gợi nhắc cho bà Rachel nhớ tới nhà thờ. Mọi người ngồi trên những
chiếc ghế bọc da màu nâu đặt dọc hành lang: đọc sách, nhắn tin, trò chuyện
qua điện thoại di động. Nơi này như một phiên bản tĩnh lặng hơn của phòng
sân bay. Người ta phải chờ đợi rất lâu, gương mặt căng thẳng, mệt mỏi. Chỉ
chực bùng nổ những cảm xúc bị dồn nén.

Rachel ngồi trên chiếc ghế bọc da nâu đối diện những cánh cửa gỗ, mắt

bà cứ dán vào Cecilia hoặc John-Paul Fitzpatrick.

Người ta sẽ nói gì với cha mẹ của đứa trẻ mà mình vừa tông phải, suýt

giết chết nó?

Mấy lời “Xin lỗi” nghe như xúc phạm họ. Ta chỉ nói “Xin lỗi” khi va vào

xe đẩy của ai đó trong siêu thị. Phải nói những lời có ý nghĩa hơn kia.

Tôi chân thành xin lỗi. Tôi vô cùng hối tiếc. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ

cho bản thân.

Ta sẽ nói gì khi biết chính xác mức độ phạm tội của mình, vốn cao hơn

hẳn cách nhìn nhận của mấy tay bác sĩ trẻ và mấy viên cảnh sát tới hiện
trường vụ tai nạn ngày hôm qua. Bọn họ đối xử với bà hệt như với một bà
già run rẩy trong một tai nạn thảm khốc. Những lời này cứ múa may trong
đầu bà: Tôi nhìn thấy Connor Whitby nên đặt chân lên chân ga. Tôi thấy kẻ
đã giết con gái mình, tôi muốn làm hắn bị thương.

Nhưng hẳn bản năng sinh tồn đã ngăn bà nói ra, bởi nếu không, chắc

chắn bà sẽ bị giam vì tội mưu sát.

Bà chỉ nhớ mình đã nói, “Tôi không nhìn thấy Polly. Tôi không nhìn

thấy con bé cho tới khi đã quá trễ.”

“Bà chạy tốc độ chừng nào, bà Crowley?” Bọn họ hỏi bà, giọng nhẹ

nhàng, kính trọng.

“Tôi không biết,” bà nói. “Tôi rất tiếc. Tôi không biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.