TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 342

thế. Tất nhiên không một chút biện bạch nào cả. Cháu xin lỗi. Cháu phải
đứng dậy. Đầu gối của cháu. Đầu gối của cháu nhức quá.”

Bà Rachel nhìn Cecilia khó nhọc đứng dậy, ngoảnh mặt nhìn quanh tìm

chiếc ghế khác, kéo tới gần bà Rachel trước khi ngồi xuống, đôi mày cô cau
rúm lại, trông như đang bào chữa cho cuộc đời của chính mình.

Janie bảo với John-Paul là có một chàng trai khác. Chàng trai đó hẳn là

Connor Whitby.

Janie có hai chàng trai theo đuổi, vậy mà bà Rachel chẳng mảy may hay

biết. Rachel làm mẹ kiểu gì mà lại biết quá ít ỏi về cuộc đời con gái mình
thế? Sao mỗi chiều hai mẹ con lại chẳng rôm rả chuyện trò trong lúc nhấm
nháp bánh và sữa sau giờ tan trường như cặp mẹ và con gái trong các series
phim truyền hình của Mỹ? Rachel miễn cưỡng lắm mới nướng bánh. Janie
lại thường ăn bánh quy bơ trong giờ trà chiều. Giá mà bà chịu nướng bánh
cho Janie, bà đột nhiên nghĩ, thấy thù ghét bản thân ghê gớm. Sao bà không
làm thế? Nếu bà nướng bánh, và nếu ông Ed xoay Janie vòng vòng vui vẻ,
có lẽ mọi thứ đã khác hẳn rồi.

“Cecilia?”

Cả hai người ngước lên. Là John-Paul.
“Cecilia. Họ muốn chúng ta ký vào một số giấy tờ…” Cậu ta ngừng lại,

nhìn thấy bà Rachel.

“Chào bác Crowley,” cậu ta nói.

“Chào cậu,” bà Rachel đáp.
Bà không cử động được. Giống như bị tê liệt vậy. Kẻ giết con gái bà

đang đứng trước mặt bà đây. Một ông bố trung tuổi kiệt quệ, đau khổ, đôi
mắt đỏ ngầu, râu xám. Không thể nào. Cậu ta chẳng liên quan gì tới Janie.
Cậu ta quá già. Quá trải đời.

Cecilia nói, “Tôi kể cho bác ấy rồi, John-Paul.”

John-Paul giật lùi một bước, như thể ai đó đang cố đánh cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.