TÔI VÀ EM - Trang 39

Cám ơn Mơ Nữ, em đã trao quyền cho tôi quyết định xem tôi có xứng đáng
được yêu thương. Những lời của em, tôi đã học thuộc lòng chứ cần gì nhắc
lại nữa. Và dầu tôi có khổ công tìm ra được cả ngàn tiếng ngọt ngào nào,
cũng không bằng một bàn tay em cho tay tôi đan lấy, tìm hơi ấm hương
nồng ngất ngây như một bông hoa miền rừng núi.
Em biết không, hơi thở và thịt da sống động bao giờ cũng quý báu hơn
ngôn ngữ.

Chúng ta chỉ có một ngày gặp gỡ.
Buổi sáng, em dắt tay tôi chạy như bay đến những nơi em nói là muốn biết.
Con đường bán sách cũ, những đường nhiều hàng cây in bóng, vường cỏ
xanh trước Viện Bảo Tàng, công viên gần nhà Bưu Điện (và phải chỉ cho
em thấy thùng thư mà tôi thường tin cẩn bỏ vào lá thư gửi em), đường hàng
hoa, sân vắng dưới những tháp chuông giáo đường.

Cho đến trưa, dầu em muốn biết hay không, tôi và em vẫn phải tìm đến một
tiệm ăn kiếm cơm dằn bụng, lấy hơi sức để buổi chiều tiếp tục. Quán cơm
quen thuộc của tôi, nằm sâu trong ngõ sâu như dấu mặt bên cạnh nhà cửa
cao ngất ở trung tâm thành phố. Vào quán còn phải leo lên mấy bực thang
gõ rung rinh, bù lại tôi ăn được một bữa cơm ngon lành trong khi em bỡ
ngỡ nhìn khắp quán ăn trông có vẻ tội nghiệp, bí mật và lạ lùng này.

Như đã chia phiên,buổi chiều là giờ của tôi. Tôi vội vàng dẫn em chạy đến
những nơi tôi muốn đến. Rạp chớp bóng với cuốn phim và bản nhạc
Pourquoi? Tại sao hai người ấy gặp nhau rồi yêu nhau? Hai bàn tay của
chàng và nàng chỉ còn một ly nữa là nắm được nhau, một chữ Fin to tướng
bỗng đột ngột xuất hiện, kết thúc một cách lửng lơ... Đến đoạn cuối đó, tôi
nắm chắc lấy tay em mà nhủ thầm chúng ta còn hạnh phúc và may mắn hơn
đôi nhân tình quốc tế đó nhiều.

Vào một quán cà phê thường có nhiều nhạc hay, ấm cúng, vắng vẻ, chỉ vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.