TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 111

Dáng vẻ ấy khiến người ta có cảm giác như thời gian đang ngưng lại.

Ông ấy thuộc về thị trấn này.

Còn thời gian ở cái thị trấn này thì đã ngưng đọng.

Khi mùa chuẩn bị qua đi, một dấu hiệu phản kháng lại mọi sự khởi

đầu, cứ không ngừng cự tuyệt một cách ngoan cố ngày mai, ngày mà chắc
chắn sẽ phải đến.

Thị trấn này chẳng có gì mới mẻ cả.

Cả người tài xế già, cả con mèo xám đang nép mình bên đường ray,

hay hàng cây bạch dương ven đường với những chiếc lá đã nhuốm vàng, tất
thảy chỉ là những bong bóng ký ức của một quá khứ kéo dài vô tận.

Và tôi cũng là một trong những chiếc bong bóng ấy.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã hơn 8 giờ.

Chuyến tàu tiếp theo về thủ đô sẽ đến đây lúc 8 giờ 13 phút.

Tôi mua vé vào rồi đi qua cửa soát vé để vào bên trong sân ga.

Trong sân ga, dưới ánh sáng màu xanh của đèn hơi thủy ngân, có một

vài hành khách đang lặng lẽ đứng đợi chuyến tàu sắp đến.

Tôi ngồi lên băng ghế dài ở ngay phía dưới cầu thang, đưa mắt nhìn

chiếc đồng hồ treo trên xà ngang.

Còn khoảng 5 phút nữa tàu sẽ đến nơi.

Tôi nhìn về phía đường ray.

Hai đường thẳng song song màu bạc tan vào trong bóng đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.