TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 153

"Tớ ổn. Vẫn như mọi khi thôi. Nói là nhập viện chứ tớ chỉ vào viện để

khám thôi mà, cũng chẳng phải bệnh nhân gì đâu."

Nàng không đáp lời mà chỉ im lặng nhìn tôi.

Nếu như mọi khi thì đó chỉ là sự im lặng vì không biết phải nói gì, thế

nhưng vào lúc này nó khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Có lẽ vì trong giấc mơ tôi đã gửi tới nàng một lời bộc bạch kỳ lạ.

Trong tôi có sự tưởng tượng ngây ngô kiểu hơi trẻ con, rằng Yuko dù

không nói ra nhưng vẫn cảm nhận được những tàn dư còn sót lại của giấc
mơ, đang lơ lửng trôi xung quanh tôi.

Lát sau nàng mới tiếp lời.

"Tại sao?"

"Hả?"

"Tại sao cậu lại chạy vô tội vạ như thế?"

Trong giọng điệu của nàng không hề có hơi hướm của sự trách móc.

Chỉ đơn giản là nàng muốn biết lý do.

"Cậu nghe được từ mẹ tớ à?"

"Ừ, mẹ cậu kể là cậu bị ngất khi đang chạy và được đưa vào bệnh

viện..."

Đó là lần phát bệnh nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ.

Tôi đã bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường này

rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.