TÔI YÊU LUCIFER - Trang 109

“Tao không cần cái tên kia… Tao không cần hồi ức kia…” đã rất lâu

rồi không khóc, hiện thời khóc nấc lên như một đứa trẻ, “Xảo Tư, tao sợ,
tao không cần…”

Ôm đứa bạn cũ đáng thương, Xảo Tư cũng lên tiếng khóc theo.

Một năm trước, Diễm Nhiên vội vã rời khỏi Đài Bắc, đi theo xe vận

tải của cty chuyển nhà. Trên đường đi gặm nhấm thống khổ, không ngờ
rằng, vận mệnh càng bi thảm hơn đang chờ cô ở quốc lộ Tô Hoa.

Xe vận tải đâm phải xe chở cát đá vượt tuyến siêu tốc chạy lên, cô bị

chấn động văng ra ngoài xe.

Vụ tai nạn này đã cướp đi giọng nói ngọt ngào của cô, khả năng sinh

đẻ, chỉ để lại một cơ thể chằng chịt vết sẹo không sao đếm hết. Cô có thể
sống sót, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy kỳ tích.

“Mặt của mày không có gì trở ngại.” Xảo Tư hai mắt đẫm lệ mơ hồ

nói cho cô thật vất vả mới tỉnh lại, “Tứ chi không sao, cũng không gãy
cổ… còn đứa bé… muốn có con thì nhận nuôi là được rồi, cũng không cần
đau khổ như trước nữa…”

Đau khổ vì bị phản bội trường kỳ, đả kích vì không thể sinh dục được

nữa, khiến cho tinh thần cô sa sút một thời gian dài, cũng chính đại kiếp
nạn này, đã làm cho cô dứt khoát cáo biệt cái tên cũ, hy vọng tất cả đau khổ
cũng chôn vùi theo cái tên kia, cũng có thể có một kết thúc.

Sùng Hoa ngàn dặm truy tìm đến, nhen nhóm lên trái tim đã nguội

lạnh như tro tàn của cô, nhưng cũng lại nhắc nhở cô giữa hai người không
có khả năng.

Ngoại trừ bỏ trốn ra, cô không biết mình còn có thể làm gì.

Cô thực sự không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.