Khi họ đã vào trong phòng, thủy thủ trưởng nhìn Tô-mếch bằng cái
nhìn trầm tư đầy suy nghĩ.
- Không hiểu nếu như ở vào địa vị của chúng ta hiện nay thì cha cậu sẽ
làm gì đây? - anh cất tiếng sau một lúc im lặng.
- Ba cháu sẽ làm điều mà chúng ta đang định làm, chú thủy trưởng ạ !
Tô-mếch trả lời.
- Nhưng chúng ta sẽ làm gì?.
- Chúng ta sẽ giải thoát cho Tia Chớp Đen.
- Chuyện đó không dễ đâu. Người anh em thân mến ạ ! Bọn lính canh
ông ta như canh giữ con người trong mắt chúng, tay chân ông ta bị còng
khóa, hơn nữa chúng ta lại đang là khách của sê-ríp.
- Giá như Tia Chớp Đen không bị cùm thì cháu có thể giải thoát cho
ông ta được ngay! - Tô-mếch nói. - Chuồng ngựa chỉ cách đó vài chục
bước, chắc chắn ông ta sẽ thoát.
- “Giá như nấm mọc trong ao, thì ta chẳng mất công vào rừng sâu” -
chàng thủy thủ trưởng nổi cáu. - Bây giờ cậu lại giở triết lý ra với tôi cơ
đấy ! Ở đây phải động não để nghĩ ra cách gì cụ thể chứ ! Nếu chỉ có thế thì
tớ đây cũng biết: chỉ cần tháo cùm là ông ta sẽ vù ngay như gió trên thảo
nguyên ! Chúng ta đâu có thể giết sê-ríp để…
Thủy thủ trưởng ngừng đột ngột giữa câu vì chính vào lúc ấy cửa
phòng từ từ hé mở và cô bé Xan-li rón rén trên đầu ngón chân bước vào
phòng.
- Con bé này quỷ quái thật thôi ! Cháu còn tìm gì ở đây nữa thế, hả? -
thủy thủ trưởng kêu lên. - Bé gái như cháu thì giờ này đã phải ngủ từ lâu rồi
mới phải chứ?
Xan-li vui sướng khúc khích cười và gật đầu về phía Tô-mếch.
- Em hãy đưa cho chú thủy thủ trưởng thấy cái mà em mang tới - cậu
bé bảo.