TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 133

mình, cuộc sống thuận tiện thêm rất nhiều. Cậu vốn là con người có tính
hướng nội, không khéo biểu hiện mình. Hàng ngày nếu không phải là hỏi
thầy giáo việc gì hoặc trả lời những câu hỏi của thầy, thì cậu rất ít nói, suất
ngày lầm lì, thế mà lúc này cậu luôn luôn chủ động nhiệt tình trò chuyện
với thầy, hết chuyện cửa chuyện nhà, lại nói chuyện lịch sử, kể chuyện hoặc
hỏi thầy đi sâu vào học vấn. Tất cả những điều đó chỉ nhằm một mục đích
duy nhất, tức là làm thế nào để thầy từ bỏ ý định bảo mình ra đi trước thời
hạn. Từ khi đến với thế giới loài người này, tuy đã sống gần hai chục năm
trời, nhưng những người mà Điền Vũ đã từng tiếp xúc và chung sống thực
ra không nhiều: cha thì nghiêm khắc đến mức cạn tàu ráo máng khiến làm
con kính trọng mà không dám gần; mẹ tuy rất dễ gần, đáng yêu; đáng kính
nhưng lại mềm yếu và bất tài; thầy giáo Trương Phụng Chi tuy học rộng
hiểu nhiều, đối xử rất chân thành, nhưng phải cái hoài bão rất hẹp hòi, khí
lượng nhỏ bé; thày giáo Phương Bác Cổ thì y như một cái thây được đào
trong mộ cổ, cứng nhắc và cũ kỹ đến phát ngấy lên; thầy giáo Triệu Hựu
Phúc quả cũng trung hậu thật thà, tâm địa cũng hiền lành nhưng mỗi tội
nhu nhược và cổ hủ, thậm chí không xứng đáng là một đấng nam nhi…
Cho đến lúc này, thần tượng mà Điền Vũ sùng bái tôn thờ trong lòng chỉ có
hai người, đó là ông nội mình, Điền Thư và thầy dạy mình, Vương Hử.
Nhất là trong những ngày Điền Vũ bị rắn cắn rồi nằm liệt giường, sự săn
sóc bù trì và chăm lo mọi đường của thầy Vương Hử với Điền Vũ đã vượt
xa sự nhân từ của một bà mẹ. Phải nói rằng: Không có thầy Vương Hử thì
không có mạng sống của Điền Vũ lúc này. Nếu nói về mặt này, ơn đức của
thầy Vương Hử còn trên cả ông nội. Nghĩ trước nghĩ sau, làm sao mà Điền
Vũ chẳng thấy thầy Vương Hử gắn bó với mình như keo sơn, khó có thể
chia lìa nhau được…

Làm một người bề trên lớn tuổi, Vương Hử không thể làm việc theo cảm

tình. Ông cần phải hiểu được đại nghĩa, thấy được những cái lớn lao. Qua
nhiều phen dằn vặt và mấy lần lau nước mắt, cuối cùng ông đã nêu ra một
vấn đề mà cả hai bên đều không muốn tiếp nhận. Cái giờ khắc khiến cả
thầy lẫn trò đều phải rưng rưng mắt lệ đó, cuối cùng cũng vẫn do Vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.