TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 316

đang mở tiệc mời sứ thần nước ngoài, đầu bếp bưng lên một đĩa cá hấp,
khách và chủ cùng ăn, khen không ngớt miệng. Ăn được một nửa, Thắng
Ngọc ở đâu bước vào phòng tiệc, Hạp Lư vội vời con gái ngồi xuống bên
cạnh mình, rồi ban cho nửa con cá vừa đang ăn dở. Đó đã là một điều làm
mất thể thống rồi, quốc vương mở tiệc đãi khách nước ngoài, đâu có cái lý
là để con gái cùng dự tiệc? Ấy thế nhưng Thắng Ngọc chẳng những không
biết tạ ơn sự sủng ái của phụ vương mình, ngược lại đã nổi cơn lửa giận lên
nói rằng: “Vương đã lấy con cá ăn thừa ra làm nhục con, con còn mặt mũi
nào sống ở trên đời này nữa…”, nàng khóc lóc rồi vùng vằng bỏ đi ra vườn
sau tự vẫn. Hạp Lư nghe báo, đau khổ như không thiết sống nữa, bèn cho
hậu táng ở bên ngoài cửa Tây Xương. Ở chỗ đó lại cho đào hồ đắp núi, hồ
đó người đời sau gọi là hồ Nữ Phần (mộ con gái). Rồi lại cho phá núi đục
đá thành hình quan quách, lấy các đồ châu báu như đỉnh vàng, chén ngọc,
bình rượu bằng bạc, xiêm bằng hạt châu và thanh gươm quý “Bàn Sính”…
làm đồ tuỳ táng. Ngày cất đám, múa hạc trắng đi giữa phố phường nước
Ngô, lệnh cho muôn dân phải ra xem và đưa ma ra đến cửa đường hầm.
Trong đường hầm có đặt then hãm, con gái con trai đã vào trong đó cái hãm
bật lên, cửa hầm sẽ đóng lại, đất sẽ lấp chặt, con trai con gái chết tới hơn
vạn người, Hạp Lư bảo rằng: “Khiến con gái ta có hàng vạn người chết
theo, như thế sẽ không bị buồn tẻ nữa”…

Trong điện lúc này chỉ còn hai người là vua và tôi, lại mặc nhiên không

ai nói một lời, im lìm như chết, lặng lẽ đến nỗi hai người nghe thấy tiếng
tim đập của nhau. Hoàng hôn trùm lên cả cung điện vua Ngô, nỗi lòng Hạp
Lư cũng ảm đạm y bóng chiều tà. Một tia nắng quái qua lớp song the chiếu
vào trong điện đỏ bừng lên rực rỡ, đó phải chăng là giọt máu lai láng chảy
ra từ tâm can tan nát của Ngô Vương… Nội thị bước vào, thắp sáng mấy
ngọn nến trên án thư, ánh nến lung linh, cả cung điện sáng bừng lên. Không
biết bao lâu sau, Hạp Lư đau đớn thốt lên:

– Giết người để đưa tang! Quả là tội của quả nhân., tội không thể nào tha

chết, vô đạo đức hết mức! Nhưng ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành
cơm mất rồi, chẳng hay nguyên soái có kế sách gì hay hơn không, để mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.