TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 330

dốc, dóng trống lên cùng đánh, quân địch bị tấn công bốn phía, muôn nỗi
kinh hoàng, không biết đối phó ra sao, như thế làm gì mà chẳng thua?

Thấy Tôn Tử trên mình còn đầy gió bụi, nét mặt tiều tụy và xem chừng

đã khá mệt mỏi, Hạp Lư không nỡ hỏi nhiều thêm nữa, lệnh nội thị đưa ông
về công quán nghỉ ngơi, hôm khác lại đàm đạo sau. Tôn Tử thì lại đang nói
rất hào hứng, nên chưa muốn cáo lui. Đúng vậy, người ta sinh ra ở tên đời,
còn có gì sung sướng và được cổ vũ hơn là được người khác tôn trọng kính
nể. Là ông vua của một nước, song Hạp Lư lại say mê mười ba bài “binh
pháp” đến thế, đi sâu vào nghiền ngẫm kỹ lưỡng như thế, bản thân sự việc
này đã nói lên sự kính nể và tôn sùng với mình. Giờ phút hạnh phúc nhất
của một con người là khi thành quả lao động của họ được người đời khẳng
định và tiếp nhận, và phát huy đầy đủ tác dụng của nó. Tôn Tử lúc này đã
bắt đầu được hưởng niềm hạnh phúc đó. Là những người làm thầy, thường
đều có một tâm niệm sâu sắc rằng học trò đã chịu chăm chỉ học hỏi không
biết mệt, khiêm tốn cầu tiến bộ và lòng ham muốn không biết lúc nào đầy
đủ thì bản thân thầy cũng không bao giờ thấy mệt mỏi, cho dù có mệt đến
chết, cũng sẵn sàng cam lòng, huống chi trước mặt Tôn Tử lúc này lại
đường đường là Ngô vương? Thế nến ông hầu như quên mất rằng Hạp Lư
đang ốm, cần được nghỉ ngơi, không được quá mệt mỏi. Trước sự ham học
như thế của Hạp Lư, trong lòng Tôn Tử bỗng cảm thấy có một điều áy náy,
đang hoài nghi rằng có phải trước đây mình đã hơi thiên lệch trong cách
nhìn nhận đánh giá ông, ăn năn vì ngày ấy lẽ ra không nên nói với Ngũ Tử
Tư những lời có tính chất khinh nhờn Ngô vương như thế.

Hạp Lư thì chỉ mong Tôn Tử tiếp tục ở lại, để mình đàm đạo và hỏi han

thêm, sau mấy câu hàn huyên, lại độp sang hỏi một vấn đề mới:

– Đã vào khá sâu trong đất địch, đi qua rất nhiều thành ấp trên đất địch,

đất ấy gọi là trọng địa. Ta dẫn quân vào sâu trọng địa, địch cắt đường vậy
chuyển lương thực của ta, muốn quay về, nhưng ở cái thế rất khó thông qua
những nơi địch đang phong toả. Muốn ăn lương thực của địch, hai bên đều
ở thế bằng nhau và đối chọi nhau, cầm cự với nhau. Trong hoàn cảnh ác liệt
như vậy, muốn cho quân ta tránh được thất bại thì làm thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.