TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 390

bưng lên đưa tận tay mời hết chén này chén khác. Lúc đầu, Diêm Hoài
Viễn tỏ ra hết sức dè chừng, áy náy không yên, hết sức thận trọng, không
chịu uống nhiều, cho đến khi rượu nóng đã ngấm vào mấy chén, bỗng trở
nên bạo dạn mạnh mẽ, thậm chí đến chuyện sống chết thế nào cũng bỏ mặc
không thèm chấp; đến mức Tôn Tử đã mời là uống, không mời cũng giành
lấy mà uống, muốn uống say mới thôi, để mặc cho Tôn Vũ xử trí, dù cho có
trăm đao ngàn búa, cũng chẳng sợ gì. Thấy Tôn Vũ xem ra cũng chẳng hề
có ý gì độc ác xấu xa, mà đối xử rất lễ độ, cư xử như một người bạn, cung
kính như một bậc bề trên, ngoài việc tận tay mời rượu, còn liên tục gắp
những món ngon món lạ tiếp vào bát của mình, cứ như sợ rằng mình ăn
không đủ, uống không say. Trái tim con người suy cho cùng ai cũng bằng
máu thịt, trời nóng khắc sẽ làm tan tuyết, tan băng… dần dần trái tim của
Diêm Hoài Viễn cũng như tảng băng tan ra dưới sức nóng, ý nghĩ đối địch.
cũng dần dần tiêu tan, và tấm lòng của ông ta đã dần dần ngả theo Tôn Tử,
chẳng những đã chịu nghe những điều Tôn Tử nói ra, mà còn ôn tồn trả lời,
những vấn đề Tôn Tử nêu ra, những chỗ nào ý kiến bất đồng, thậm chí còn
có lời tranh cãi. Tôn Tử đã nói với Diêm Hoài Viễn về hình thế thiên hạ
chư hầu phân tranh, nói về sự ngu độn và vô đạo của Sở Bình vương, về
mối thâm thù nợ máu của hai nhà Ngũ Tử Tư và Bá Bỉ, so sánh sự sáng
suốt và ngu độn giữa Hạp Lư và Chiêu vương, nói về quyết tâm đánh Sở
của nước Ngô cũng như nguy cơ đang đe doạ nước Sở, đặc biệt là đã phân
tích cặn kẽ về hoàn cảnh khó xử và éo le của Diêm Hoài Viễn lúc này: Nào
là Tiềm ấp mà ông ta đang trấn giữ lúc này là một toà thành không chịu nổi
một trận tấn công của quân Ngô, chẳng cần đánh cũng tan như thế. Mất
thành thực ra lại chỉ là chuyện nhỏ, bị cháy hàng ngàn thạch lương thực
mới là tội chết không tha, cứ cho rằng với với sự có mặt của Chân Mai phi
Chiêu vương có thể xá cho ông tội chết, thì Tử Tây, Nang Ngoã và đám
quần thần nước Sở cũng chẳng buông tha ông. Kỳ thực thì Chiêu vương
cũng sẽ chẳng khoan dung, từ xưa đến nay, ông vua quái nào mà chẳng sớm
nắng chiều mưa, có mới nới cũ? Giết Diêm Hoài Viễn, phế Chân Mai cơ đi,
cũng thừa sức đi tìm lạc thú mới, chứ đời nào lại chỉ vì một chút nhan sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.