TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 472

đớn gục đầu xuống đất muốn gạt bật lưỡi kiếm đi. Nhân dịp đó, Tôn Tử đã
lẻn vào khu rừng rậm gần đó. Là một con vật to kềnh càng, con hổ lao vào
rừng cây, cử động gặp khó khăn, chẳng khác gì anh hùng không có nơi
dụng võ, Tôn Vũ lại nhân dịp ấy leo lên một cây cao. Cây đã cao, lại rất
mảnh mai, con hổ vồ lên cây, cả thân cây như muốn đổ rạp. Con hổ nhảy
lên như thế mấy lần, cây cao đu đưa như muốn đổ, Tôn Vũ ở trên ngọn cây
cũng như mấy lần chực rơi. Chỉ một lúc nữa, con hổ rồi sẽ đu đổ thân cây
kia, Tôn Vũ sẽ là miếng mồi ngon nhét đầy cái bụng đói của con mãnh thú,
thì chuyện cuối cùng tất sẽ phải xảy ra… Ở hiền gặp lành, giữa lúc tính
mạng ngàn cân treo sợi tóc như vậy, bỗng có một chàng thợ săn mình gấu
lưng beo tay cầm cây thương dài, từ trong bụi rậm xông vào rừng cây,
nhằm vào mông con hổ đói lao một nhát. Con hổ đau đớn quằn quại mấy
vòng trên bãi cỏ, lồng lộn lên, bỏ mặc Tôn Vũ trên cây, quay lại lao tới chỗ
người thợ săn. Người ấy không hề chạy trốn mà ung dung rút từ trong tay
áo ra mũi phi tiêu có tẩm thuốc độc, nhằm đúng lúc con hổ há miệng gầm
ghè, đã lao thẳng mũi tiêu vào miệng nó, cắm trúng vào lưỡi, chất độc cực
mạnh ngấm nước bọt xuôi xuống bụng hổ, theo mạch máu truyền khắp toàn
thân. Con hổ vừa bị thương vừa bị ngấm độc, trước còn lăn lóc giãy giụa,
sau thở rống lên và co giật, cuối cùng chỉ còn là cái xác cứng đờ, không cựa
quậy được nữa. Người thợ săn mình gấu lưng beo ấy không phải ai khác,
mà chính là Diệp Nam Tân. Tôn Vũ hết sức cảm ơn và đã dùng quà tặng rất
hậu để đền ơn, Diệp Nam Tân thề chết cũng không chịu nhận, hai người từ
đó mới trở nên đôi bạn chí cốt. Sau khi Tôn Vũ hạ sơn, để trả ơn Diệp Nam
Tân đã từng cứu sống mình, bèn đưa hắn vào quân đội và giao cho chức vụ
quan trọng, không ngờ lại có kết cục bi thảm như ngày hôm nay. Phải
chăng Tôn Tử là hạng người bạc tình bất nghĩa, đổi ơn thành oán hay sao?
Đương nhiên, là người chỉ hơi biết điều phải trái thôi, cũng chẳng ai có thể
đưa ra lời kết luận như vậy. Ơn cứu sống là tình cảm riêng tư, chấp hành
pháp lệnh như sơn là nghĩa vụ chung, hai thứ ấy không thể nào lẫn lộn
được với nhau, cho nên vì đại nghĩa gác bỏ tình thân xưa nay vẫn được coi
là nét đẹp truyền thống? Cuộc tuyên phán hôn nay, sở dĩ Tôn Tử lại cho
tiến hành ngay tại nơi Diệp Nam Tân đã cứu sống mình, chính là để nêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.