TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 499

– Chúa công tôi đã nói với ngài những lời khẩn thiết, chúng tôi cũng xin

thêm vài lời. Từ nay về sau giữa quý quốc và nước Sở có xảy ra xung đột,
là tướng soái của nước Ngô, chúng tôi tất sẽ phụng mạng của chúa công
đây, mang hết sức mình ra giúp đỡ quý quốc, và cũng xin nói lại với Đường
công ý nghĩ này.

Từ đó, nước Đường và nước Ngô đã uống máu ăn thề liên minh với

nhau. Sứ thần nước Thái sang nước Ngô, nước Ngô cũng tiếp đãi như vậy,
cũng những lời lẽ như vậy, không có gì khác nhiều lắm.

Sứ thần hai nước ra về rồi, Ngô vương mừng ra mặt, và càng khâm phục

mưu lược của Tôn Tử, khen ngợi:

– Bằng những động tác ngoại giao, nguyên soái đã chẳng phải tốn một

người lính, mà thu được năm vạn quân hai nước Đường, Thái, đó là một
thắng lợi lớn lao biết bao.

Ngũ Tử Tư ở bên cạnh cũng nói xen vào:

– Tâu đại vương, Sở mất năm vạn, ta được năm vạn, cộng lại là mười

vạn ạ!

– Đúng, không phải là năm vạn, mà là mười vạn, ha, ha… – Ngô vương

vui sướng cười nghiêng ngả.

Hai nước Đường, Thái quay sang dựa vào nước Ngô, đều do có phản ứng

với một mình Nang Ngoã. Tôn Tử vốn lắm mưu nhiều kế đã biết khéo léo
lợi dụng sự phản ứng này trong tình cảm, khiến hai nước này quay sang
liên minh với nước Ngô, và việc đó đã thu được thắng lợi rất lớn lao. Nang
Ngoã chỉ vì một con ngựa, một manh áo mà để mất hai nước đồng minh,
tổn thất đó không thể nói là không lớn. Tuy nhiên những người bình thường
như Hạp Lư, Ngũ Tử Tư… chỉ nhìn thấy những cái cụ thể, hữu hình, đếm
được như năm vạn, mười vạn quân, mà không nhìn thấy số quân mà Tôn
Tử đánh đổi được bằng một cây gươm báu Trạm Lư.

Sở Chiêu vương nhận được một lá thư của Ngũ Tử Tư, trong thư viết

rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.