TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 501

Nước Sở đã gửi cho Ngũ Tử Tư cái đầy lâu đã gần mục nát của Phí Vô

Cực, Ngũ Tử Tư vung gươm băm loạn xạ một thôi một hồi, gầm thét lên,
khóc lóc vì không được trả thù cho cha anh và cả nhà, hỏi Tôn Tử bao giờ
đánh nước Sở.

Tôn Tử trả lời rất thận trọng:

– Đánh Sở lúc này, lẽ ra là có lợi cho ta, nhưng có một mối lo sau này,

không thể không tìm cách loại trừ.

Ngũ Tử Tư hỏi:
– Cái gì là mối lo sau này?

Tôn Tử đáp:
– Sự thèm muốn về lãnh thổ của Việt Vương Doãn Thường rất mãnh liệt,

về quan văn, hắn có những kẻ tinh khôn như Văn Trọng, Phạm Lãi, quan
võ thì có những mãnh tướng như Tư Trữ, Quách Như Niết v.v… lại còn có
hàng chục vạn quân đã nhòm ngó nhằm thời cơ thì từ lâu để vào nước Ngô.
Bọ ngựa bắt ve sầu, nên đề phòng chim sẻ đứng sau lưng, nếu không, họ sẽ
thừa cơ mà len vào, ta sẽ lâm vào thế cả trước mặt và sau lưng đều có địch,
chẳng mấy mà tiêu vong.

Ngũ Tử Tư nghe nói vậy, mà lạnh cả sống lưng, vội hỏi gấp:

– Làm thế nào để đề phòng nước Việt thừa thế xen vào?
Tôn Tử trả lời rất chắc chắn như đinh đóng cột:
– Cử sứ giả sang thăm dò tâm lý của họ, nói thác đi rằng là muốn đánh

Sở, xin họ cho vay quân lương và binh lính. Nếu họ bằng lòng tức là không
có ý xâm phạm ta, lúc ấy, ta mới có thể yên tâm đánh Sở.

– Nếu nước Việt từ chối yêu cầu của ta, thì ta nên làm thế nào? – Ngũ Tử

Tư sốt ruột như lửa đốt, hỏi dồn.

Tôn Tử trả lời chắc chắn:
– Nếu nước Việt từ chối yêu cầu của ta, tất sẽ đánh nước Ngô, cho nên

trước khi đánh nước Sở, phải làm tiêu vong nước Việt!

Phiếm Khải sang nước Việt, khẩn khoản với Việt vương Doãn Thường:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.