TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 531

diệt mất.

Hạp Lư nghe xong, nghĩ bụng, cất quân đi lần này, là sự tính toán có lợi

nhất, quân lính dao không dính máu, chẳng phải đánh trận nào, lại còn vừa
đi vừa ngắm non ngắm nước, ta cũng béo cả người ra, rồi cuối cùng lại còn
giải vây được cho các người. Ông bỗng thấy vui, và thế là bên phải một
chén, bên trái một chén, ai mời cũng không từ chối, lại còn chén nào cũng
uống cạn. Đang lúc Hạp Lư uống rượu say sưa hào hứng, Tôn Tử ở bên
cạnh khuyên nhỏ:

– Chúa công hãy uống bớt đi vài chén, kẻo uống nhiều, ngày mai đi

đường lại nhức đầu!

Ngô vương đã uống đến mức ngất ngưởng muốn say rồi, nhậm nhựa hỏi:
– Lên đường? Ngày mai đi đâu mà lên đường?

– Đuổi đánh quân Sở.
– Sao? Ngày mai đã đi ngay sao? Chúng ta từ xa xôi đến đây, quân Sở lại

rút hết rồi, nước Thái được giải vây, sao chẳng nghỉ thêm lấy vài ngày nữa
rồi hãy đi?

– Thần đã từng nói, cái đạo của người cầm quân, đáng nhanh thì phải

nhanh, nên chậm thì phải chậm. Quân ta cứu nước Thái, phải chậm chứ
không nên vội, còn hôm nay đuổi quân Sở, lại phải nhanh chứ không được
chậm, bây giờ mới là lúc binh quý thần tốc.

– Quân Sở đã rút được ba ngày, một lúc e rằng không đuổi kịp chúng,

vậy thì nghỉ thêm một hai ngày cũng có sao đâu.

– Quân Sở vây nước Thái nửa tháng, mệt mỏi mà bỏ đi, nên chắc chắn là

chậm chạp. Lẽ nào ta lại để chúng có dịp mà thở chứ? Hôm nay chẳng qua
là hai vua của Đường Thái thịnh tình nên khó từ chối, chứ không thì ta đã
phải đi luôn cả đêm.

Với mọi mưu kế và sách lược của Tôn Tử, xưa nay Hạp Lư vẫn khâm

phục đến sát đất, cho nên thấy nói vậy, đã vui vẻ nghe theo:

– Được thôi! Sẽ làm theo ý của nguyên soái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.