TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 565

Tử từng có lần nói rằng: “Quan giỏi tướng tài phải dựa vào sự phán đoán
của mình, cân nhắc kỹ rồi hành động, khi đang có tuyến trước của cuộc
chiến đấu, thì quyết sách, phán đoán lại càng quan trọng, mà việc truyền
lệnh của nhà vua, cũng còn nhường quyền quyết sách cho tướng quân ở
tiền tuyến, lý do là nhà vua ở phía sau, không hiểu cặn kẽ được tình hình
phía trước, bởi thế nên vị tướng cầm quân có quyền ứng biến”. Lời nói ấy
của Tôn Tử càng khiến cho Phu Khái thêm cả quyết – Việc quân lấy sự có
lợi là trên hết, ta làm điều có lợi, việc gì phải chờ lệnh nhà vua? Thế là điều
ngay năm ngàn quân trang bị gọn nhẹ, tự mở cuộc đánh úp bất ngờ.

Từ sau khi treo bài miễn chiến lên, Nang Ngoã sống không khác gì lợn,

suất cả ngày, không ăn thì ngủ chằng làm gì hơn. Hôm ấy, mặt trời lên tới
con sào rồi, Nang Ngoã vẫn còn ngủ say chưa dậy, bỗng có một tên lính
hầu hớt hải chạy vào phá tan giấc mộng đẹp của Nang Ngoã:

– Báo cáo lệnh doãn, mọi việc hỏng to rồi ạ, bên ngoài kia, quân Ngô

đánh vào trại ta ạ.

Nang Ngõa bất chợt bị đánh thức, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên có

tiếng ồn ào từ xa giội tới, vang đến tận cổng trại, nhưng hắn vội trấn tĩnh lại
nghĩ:

– Không phải! Chắc hẳn là quân Ngô đánh Vĩ Xạ nên đi ngang qua trại

ta mà thôi!

Tên lính phân bua:
– Bẩm lệnh doãn, không phải là quân Ngô đi ngang qua đâu ạ, mà đến

thẳng trước doanh trại của ta ạ.

Nang Ngoã lớn tiếng quát mắng:

– Nói láo! Nhà người ta đã treo bài miễn chiến lù lù ra, chẳng lẽ chúng

có mắt như mù hay sao?

Tên lính hầu không biết làm thế nào, đành lủi thủi lui ra. Nang Ngoã bị

tên lính hầu đến gọi, giấc mơ đẹp thế là không thành, đành khoác áo trở dậy
ra khỏi giường, còn chưa kịp duỗi tay mặc áo, thì một tên lính hầu nữa lại
chảy bổ vào nhà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.