TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 566

– Bẩm lệnh doãn, quân Ngô đánh vào đại doanh của ta rồi ạ.
Nang Ngoã giật mình buông tay ra, chiếc áo rơi tuột xuống đất. Đang lúc

đó, Sử Hoàng và Vũ Thành Hắc cũng vừa tới, Sử Hoàng tỏ ra rất lo lắng:

– Không ngờ quân Ngô lại làm điều vô lý như thế, lại chẳng tôn trọng lá

bài miễn chiến của chúng ta chút nào…

Vũ Thành Hắc liền nhắc nhở:
– Xem chừng khó mà giữ nổi trại, cần phải rời nơi này ngay, chậm trễ là

khó có thể đi thoát.

Nang Ngoã sợ run nói không ra tiếng:
– Cái tên Tôn Vũ kia không đi tìm Vĩ Xạ, mà lại đối địch với ta… Vũ

trướng quân, ngươi hãy mau chóng ra tuyến trước chống đỡ một trận, ngày
sau về kinh, sẽ trọng thưởng vàng bạc châu báu và sẽ cất nhắc đề bạt vượt
cấp.

Vũ Thành Hắc nhận lệnh ra đi, Nang Ngoã nói:

– Sử tiên phong! Hãy mau cùng ta ra cửa sau trốn khỏi đây!
Sử Hoàng vội vàng đứng hầu cho Nang Ngoã mặc quân áo và nai nịt, vì

vội, Nang Ngoã đã bỏ quách mọi thứ rồi áo bào cũng chẳng mặc, áo giáp
cũng không mang, mũ sắt không đội, bước thấp bước cao theo Sử Hoàng ra
ngoài để lên ngựa, chân rủn ra như không thể bước nổi, đến nỗi lẩy bẩy
không sao lên nổi mình ngựa, khổ cho hai tên lính hầu mang hết sức bình
sinh ra lôi hắn như lôi một con chó chết lên mình ngựa, để chuồn ra sau trại
trốn đi.

Vũ Thành Hắc ra khỏi cửa trướng, lập tức cắp ngay cây giáo lớn tiếng hô

lên:

– Quân bay đâu, đừng có sợ, hãy theo tay đi chặn quân Ngô!
Hắn gào rát cả cổ cũng chẳng ăn thua gì, Nang Ngoã đã trốn mất rồi, còn

ai muốn đánh đến chết nữa?

Chỉ có một số ít người theo hắn xông ra cổng doanh trại, đón đánh quân

Ngô. Lần này Phu Khái quyết chí bắt sống Nang Ngoã bằng được nên đã áp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.