TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 677

thật mỡ màng và đầy sức quyến rũ, tràn trề nhựa sống, dâng ngập đất trời.
Những chồi non mới nhú lại càng căng đầy sức sống. Cây cỏ ấy, rừng núi
ấy, cảnh trí ấy khiến Tôn Tử nghĩ gần nghĩ xa, như dại như ngây. Ngũ Tử
Tư thấy vậy không hiểu, hỏi:

– Nguyên soái làm sao mà ngẩn ra như vậy?

Tiếng hỏi của Ngũ Tử Tư khiến Tôn Tử như tỉnh lại, bản thân ông cũng

thấy nực cười, nói:

– Tôi đang nghĩ tới những cánh rừng kia, hàng cây kia tại sao có thể

xanh tươi rậm rịt mượt mà mênh mang như thế được.

Ngũ Tử Tư thản nhiên mỉm cười, buột miệng trả lời ngay:

– Điều đó có gì lạ, vùng này đất đai phì nhiêu, nước non đầy đủ, hoa màu

và cây cối đương nhiên là mọc lên tươi tốt thôi!

– Nếu không có đất và nước thì sao? – Tôn Tử như đang lẩm bẩm một

mình nhưng lại như gạn hỏi Ngũ Tử Tư.

– Không có đất và nước, chẳng những hoa màu cây cối khô héo mà chết,

hơn thế trên đời này cũng chẳng còn màu xanh tồn tại nữa – Ngũ Tử Tư
chẳng cần suy nghĩ đáp ngay.

Ngũ Tử Tư đã trả lời rất đúng, Tôn Tử hài lòng gật đầu và cười thông

cảm, cười xong lại gợi ý hơn một chút.

– Hoa màu, cây cối, màu xanh trên đời… tất cả đều dựa vào một điều

kiện để sinh sống và lớn lên là đất và nước, thế còn chúng ta – vua chúa,
nhân thần, tướng lĩnh, quan lại, binh lính thì dựa vào điều kiện gì để tồn
tại? Cái gì là đất và nước mà chúng ta cần thiết gắn bó, không được xa rời?

Đến lúc này Ngũ Tử Tư mới bàng hoàng vỡ lẽ ra và cảm nhận được

dụng ý sâu xa của Tôn Tử khi rủ ông ta đi dạo ra ngoài thành, đến chỗ đất
đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào này để nói chuyện với ông ta về rừng
với cây. Ngũ Tử Tư bỗng thấy hổ thẹn không để đâu hết, không biết lánh
mặt vào đâu, đành bắt buộc cúi đầu, một lúc lâu sau mới rụt rè nhỏ nhẹ,
nhưng lại không chút hàm hồ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.