Những người đánh ở các sòng khác như hốt me, xóc đĩa, tài xỉu đều lần lần
bỏ sòng, dồn qua đứng phía sau để tận mắt chứng kiến cuộc sát phạt có một
không hai. Đặc biệt là họ muốn xem tên công tử bách chiến bách thắng
hôm nay đại bại như thế nào!
Ván bài kế tiếp Võ Thành lại hơi rụt rè, lần này thì chính Phi Hổ giục:
- Đánh lớn đi chớ, bộ sợ thua sao công tử?
Hắn nói khích bởi trong đầu đã có sẵn ý đồ để gỡ. Nhưng hình như Võ
Thành không phải theo lời khích của hắn, mà anh chờ tiếng nói bí mật rót
vào tai:
- Cứ đánh nữa. Đánh đúng chục cây nữa thì coi như kết liễu hắn!
Quả đúng như vậy. Liên tiếp sáu cây bài nữa Võ Thành đều thắng. Số tiền
mà Phi Hổ ăn của thiên hạ từ đầu đến lúc đó buộc phải tuôn ra trả lại hết.
Đến cây thứ tám thì hắn nóng mũi nhìn Thành:
- Mày có chơi lận không mày?
Võ Thành bình tĩnh đáp:
- Nếu nghi ngờ thì anh cứ xét người tôi. Như ai cũng thấy, tôi đánh bài thật
thà, có lẽ do hên thôi. Nếu anh sợ thua nữa thì tôi xin thôi vậy!
Đời nào tên công tử háo thắng này chịu lép, hắn gằn giọng:
- Chơi tới cùng. Bây giờ tao có đề nghị này, thay vì đánh tiền mặt nhỏ lẻ, ta
đặt bằng tài sản như nhà, ghe, xe cộ... Chơi không?
Võ Thành chưa kịp quyết định thì tự dưng trong tay anh có một xấp giấy tờ,
mở ra xem, anh thấy đó là tờ sở hữu năm căn phố ở chợ, trị giá rất lớn. Và
giọng nói thân thương lại vang lên trong tai Thành:
- Cứ chơi, cho đến khi nào hắn đem cả điền đất, ruộng vườn và cái cơ ngơi
này ra đặt thì dứt một cú luôn. Nhớ bắt hắn ta làm văn tự, kêu mấy người
chứng nghe!
Võ Thành làm y lời. Và canh bạc kế tiếp Phi Hổ lại thua. Hắn mất đến hai
căn phố ngoài chợ! Người ta đã thấy mồ hôi trán hắn tuôn ướt đẫm cả mặt
mày. Hắn nổi máu điên, định hành động gì đó, nhưng bất ngờ mặt hắn bỗng