TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1457

Bà ta lại hấp tấp leo lên xe, chạy như bị ma đuổi! Vài người nữa cũng theo
bà ta đi luôn, như sợ đứng gần Dự...
Chỉ còn bà chủ trọ. Bà hỏi lại Dự:
- Cậu nói thật chớ?
Dự vừa bực bội vừa thắc mắc, nên đáp nhát gừng:
- Tin hay không tùy bà!

Anh nói xong thì bước thẳng vào chỗ nền nhà bị cháy. Dẫu mọi thứ đều
cháy thành than, tuy nhiên cái hồ nước có bậc thềm đá và những băng ghế
đá gần chỗ Thu Lệ ngồi khóc bữa trước vẫn còn đó. Dự lẩm bẩm:
- Đúng là Phượng Quán rồi!
Bà chủ trọ bước theo, lúc này giọng bà dịu hơn:
- Nghe cậu nói chắc có điều gì uẩn khúc đây. Tôi cũng không tranh luận với
cậu nữa. Chỉ muốn nói cho cậu rõ, nơi đây đúng là Phượng Quán, nhưng đã
cách đây hơn ba năm rồi. Hồi xưa nó là chốn hắc điếm nổi tiếng của địa
phương này đã từng bị lên án, chỉ trích dữ dội, nhưng nó vẫn tồn tại ngót
năm, sáu năm. Cho đến một hôm nó bị cháy bất ngờ và hầu như bốn người
còn lại trong quán đều bị thiêu cháy cả. Trong số ấy có cả cháu gái tôi, Con
Thu Lệ!
Những lời của bà ta kể thoạt đầu thì Dự lắng nghe, cho đến khi có tên Thu
Lệ thì anh bàng hoàng:
- Bà nói Thu Lệ đã... đã chết? Tôi không tin.
Anh lớn tiếng đến nỗi bà chủ trọ phải ngạc nhiên. Bà định nói nữa, nhưng
lúc đó bỗng Dự nhìn xuống đất và kêu khẽ:
- Cái gì đây?
Anh nhìn thấy một mảnh kim loại màu vàng bị nung chảy. Tuy chảy nhưng
vẫn còn hình dáng vòng cổ. Cầm lên, anh một lần nữa kêu khẽ:
- Đúng là nó rồi!
Anh nói ngay để tránh bị hiểu lầm:
- Tôi đã bỏ ra hai cây vàng này để chuộc cho cô Thu Lệ ra khỏi Phượng
Quán. Sao bây giờ nó lại ở đây? Bà chủ nhà trọ còn ngờ ngợ câu chuyện,
cho đến khi nghe Dự kể hết đầu đuôi. Nghe xong, bà thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.