TRẢ HOA HỒNG CHO ĐẤT - Trang 104

Thảo đây?
- Thôi bỏ đi. – Uyên khoát tay. – Em không trách gì anh đâu. Em ở xa
quá, đâu thể mang lại niềm vui hay chăm sóc cho anh được. Em chỉ muốn
hỏi sao anh không dành riêng đêm nay cho hai đứa mình như mọi khi?
Đêm nay anh rất vui. Có phải anh cảm thấy thoải mái lắm khi sắp được rời
xa em phải không?
- Uyên à. – Huy bực tức. – Em sống thực tế một chút có được không?
Anh muốn em giao tiếp với tất cả mọi người ở đây. Họ là những người có
liên quan đến chúng ta. Anh muốn em gặp họ để sau này em không phải bỡ
ngỡ nữa. Anh không muốn bao bọc cho em theo kiểu trước đây. Em phải tự
mình đối mặt với cuộc sống để sau này những lúc không có anh, em vẫn có
thể ứng phó được mọi chuyện. Còn đêm nay, anh như vậy. Em thừa biết
phải xa nhau, anh khổ sở như thế nào rồi còn gì. – Huy thở ra. – Thôi, bỏ
qua mọi chuyện đi! Đi theo anh !
Huy nắm tay Uyên dắt lang thang khắp ruộng nho. Họ im lặng đi bên
nhau. Tiếng côn trùng rỉ rả đệm theo bước chân của họ. Đi mãi đến lúc
trăng gần lặn. Huy mới đưa Uyên về căn chòi gỗ để canh ruộng. Uyên ngồi
phịch xuống chiếc ghế bành, chân mỏi quá. Huy ngồi xuống cạnh cô, cười:
- Đi khắp ruộng nho vào đêm trăng có thú vị không?
- Thích thật! Em thấy lòng mình thanh thản lắm. Thiên nhiên thật
huyền diệu!
- Để anh cởi giày cho em.
Huy cúi xuống cởi giày giúp Uyên, rồi cởi giày cho mình. Uyên nhìn anh
âu yếm. Những cử chỉ dịu dàng này lâu lắm rồi cô chưa được hưởng.
Ngẩng lên, thấy Uyên nhìn anh, Huy cười:
- Sao nhìn anh dữ vậy?
- Lâu lắm rồi em mới được anh chăm sóc như vậy.
Huy co chân lên ghế kéo Uyên tựa vào vai mình. Uyên dựa vào người
yêu tận hưởng giây phút bình yên đầy hạnh phúc. Huy thì thầm:
- Em cố chút nữa sẽ được nhìn trăng lặn xuống biển ở quê em, nhưng
cảnh đẹp này thơ mộng lắm. Chỉ cần thấy được một lần chắc khó quên
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.