TRẢ HOA HỒNG CHO ĐẤT - Trang 116

Chị … chị không thể ép được mình. Em hiểu không ? – Uyên khổ sở giải
thích như muốn trút hết những ý nghĩ đang xâu xé cô. - Chị không thể ! Chị
yêu Huy lắm ! Chị không muốn mất Huy và đang cố gắng vượt qua bản
thân mình. Nhưng mà trời ơi, chị khổ quá ! Chị không lý giải được mâu
thuẫn trong lòng chị ; - Nước mắt trào ra. Uyên để mặc cho nó chảy thành
dòng.

Vy đã hiểu. Cô cảm thấy thương hại Uyên. Đến bây giờ đã hơn hai mươi
bảy tuổi rồi mà Uyên vẫn không phân biệt được thế nào là sống thật với
mình. Vy ôm bạn vào lòng an ủi.
- Chị khóc đi ! Khóc nhiều đi ! Khóc xong rồi chị sẽ bình tĩnh hơn. chỉ
có điều chị đừng bắt mình phải sống như thế nào cho tình yêu. Cảm xúc
không thể gượng ép được đâu.
- Không. chị muốn cố gắng lại lần nữa. Một lần thôi, một lần cuối. –
Uyên nức nở. - Chị yêu Huy. Huy vẫn yêu chị, vẫn đang chờ chị. Vy giúp
chị đi ! Nói cho chị biết, chị phải làm gì ?

Vy cắn môi suy nghĩ. Cô không muốn Uyên tiếp tục tình trạng nầy, càng
kéo dài càng khổ thêm. Đến lúc nào đó Uyên thức tỉnh được thì đã quá
muộn khó mà gượng dậy được. Nhìn gương mặt tiều tụy đầm đìa nước mắt
của Uyên, Vy không đành lòng, bất nhẫn thở dài :
- Thôi được, chị đã muốn vậy thì em sẽ hết lòng giúp chị ! Dù biết nó
không có kết quả tốt, em cũng vì chị một lần.
- Cảm ơn em !

Uyên nhoẻn cười qua làn nước mắt. Vy không dám nhìn thẳng Uyên. Đợi
Uyên bình tĩnh lại, đầu óc sáng suốt thì mới có thể giải thích vấn đề rõ ràng
được. Uyên thảm não như vầy, có nói gì cũng vô ích. Vy nhìn Uyên không
biết nên cười hay khóc nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.