TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 100

Anh nói một thôi một hồi, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái xanh căng

thẳng. Có lúc anh mở to mắt, trừng trừng và đờ đẫn nhìn lên bầu trời.

Bầu trời vẫn phủ một lớp sáng xanh bàng bạc. Một dải mây nhẹ và

mỏng manh như tấm khăn voan từ từ che lấp mặt trăng khiến cho trời đất
thoắt tối lại, nhợt nhạt trong ánh trăng suông.

Dưới ánh trăng suông ấy, chị thấy bộ mặt anh co rút lại, méo mó nom

rất xấu xí. Gió vẫn thông thốc thổi làm mái tóc anh bay xõa xượi. Chị hồi
hộp nói, lòng khấp khởi hy vọng.

- Nếu thế… hay là… anh trở lại với mẹ con em…

Anh mở mắt trân trân nhìn chị. Những sợi tóc ngọ nguậy trên trán một

cách kỳ dị. Chị như muốn nắm lấy thời cơ, đưa bàn tay thô ráp chai sạn rụt
rè vuốt tóc anh, vừa nói trong hơi thở đứt quãng:

- Hay là… anh trở về với mẹ con em…được không?...

Anh đứng lặng người. Khoảng cách giữa anh và chị gần lắm, mái đầu

chị cúi xuống ngay sát lồng ngực anh. Anh ngửi thấy mùi nồng nồng chua
chua từ mái tóc chị. Một sợi tóc dài từ đó bết vào má anh.

Lòng anh nguội lạnh dưng dưng một cách bất ngờ. Cơn sốc tình cảm

đã qua đi, những đợt sóng triều ào ạt trong lòng anh đã tan biến nhường chỗ
cho một khoảng trống rỗng lạnh lẽo. Hình bóng xa xưa trước mắt anh
không còn nữa mà chỉ là trần trụi một người đàn bà lam lũ tơi tả. Người
đàn bà ấy đang sợ hãi ngước nhìn anh, trong đáy mắt vụt lóe rất mau niềm
tuyệt vọng khôn cùng.

Anh bước lùi ra, ấp úng:

- Xin lỗi… Đã muộn rồi, tôi phải về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.