TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 119

Anh đạo diễn nghiến răng khiến các cơ hàm nổi bạnh lên. Anh gằn

giọng gọi:

- Na, lại chú bảo!

Cô bé bước tới, người co rúm, đầu cúigằm xuống.

- Thế mà cũng đòi làm diễn viên. - Anh đạo diễn hạ giọng sâu cay,

trừng trừng nhìn vào cô bé. - Ai sinh ra cô thế, hả con người không có nước
mắt kia? Cô đã lượng sức mình chưa mà định đi vào con đường nghệ thuật?
Tôi nghi ngờ khả năng của cô đấy, cô bé ạ! Khuôn mặt cô không biểu hiện
được một cảm xúc nào hết. Người cha chết là một tai biến khủng khiếp
trong gia đình, tại sao cô không khóc? Nước mắt cô để ở đâu? Hay là cô
không yêu bố cô?

Giọng anh nói càng ngày càng to, sau cùng như hét lên.

- Chú! - Na nghẹn ngào. Nước mắt dâng lên nhòa đôi mắt, và cả người

cô run rẩy vì một sự xúc phạm quá nặng nề. Anh đạo diễn khoát tay ra hiệu
một điều gì đó, cả tổ quay vội lao vào máy.

Trái tim tôi như bị ai khía vào, tôi gọi:

- Na ơi!

Cô quay sang ngơ ngác nhìn. Trong quầng sáng âm u của hàng vạn oát

điện nom cô trong suốt, bé nhỏ và thật đơn độc. Anh đạo diễn hét lên:

- Hãy nghĩ rằng bố cô chết, phải, chính bố cô vừa mới chết xong. Hoặc

thằng này chết, nếu như điều đó làm cô thương xót.

Anh quay sang vỗ bộp vào vai tôi. Tôi giận dữ gạt tay anh ta ra và lao

người chạy ra ngoài. Được khoảng chục bước, tôi nghe tiếng hét của anh ta
vọng tới:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.